Câu chuyện thuộc về họ đã kết thúc từ lâu, Sầm Diên là người làm việc gì cũng dứt khoát. Cô không nghĩ cứ tiếp tục sợi dây liên kết này sẽ đem lại bất kì lợi ích nào cho họ. Thứ chuyện trăm hại không lợi này không cần thiết phải làm. 
Không phải máu lạnh, chỉ có thể nói cô là người rõ ràng. 
Từ trước đến giờ cô vẫn luôn như vậy. 
Chỉ là nỗi nhớ và tình yêu dành cho Kỷ Thừa đã tạm thời làm cô mờ mắt, khiến cô cam tâm tình nguyện có một giấc mơ to lớn mà hoang đường. 
Bây giờ mộng tỉnh, cô trở lại là một Sầm Diên lý trí. 
Cuối cùng cô vẫn trả đồ lại. 
"Nếu như là đồ mẹ anh cho con dâu thì không nên đưa nó cho em." 
Thương Đằng hơi cụp mi, nhìn chiếc hộp nằm yên lặng trong lòng bàn tay. 
Sầm Diên nói không sai. 
Đây là thứ mà mẹ anh tặng cho con dâu. 
Trước đây không lấy nó ra vì luôn tin rằng tình cảm giữa hai người sẽ không thể tiến thêm được nữa. 
Nhưng bây giờ thì sao? 
Tại sao bây giờ lại muốn đưa cho cô, ngay cả chính Thương Đằng cũng không biết. 
Có lẽ là toàn bộ rượu uống đều đổ vào não mất rồi. 
Thương Đằng đứng dựa vào tường, nhìn Sầm Diên rời đi. 
Trong hành lang hẹp dài, cô quấn chặt áo khoác quanh người, dáng người vẫn mảnh mai gầy gò, không khác gì trong kí ức của anh. 
Cảm xúc xa lạ lại dâng lên, Thương Đằng vội vàng chạm vào hộp thuốc lá, tay cầm bật lửa không khỏi run lên, điếu thuốc và bật lửa cùng rơi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-hoan/268359/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.