Trong thời gian đó, Sầm Diên thỉnh thoảng sẽ gọi điện về nhà. 
Nhưng đều gọi cho dì Hà. 
Nhà trẻ đang nghỉ lễ, không biết mấy ngày này Trần Điềm Điềm ở nhà có khóc hay không. 
Dì Hà cười nói: "Con bé ngoan lắm, còn giúp dì làm việc nhà nhưng cũng luôn miệng nói nhớ mẹ." 
Thính giác nhạy bén khiến Trần Điềm Điềm đang ngủ trong phòng duỗi đôi chân ngắn và vội vàng bò ra khỏi giường một cách khó khăn. 
Hấp tấp chạy ra, sốt sắng hỏi: "Có phải là điện thoại của mẹ không ạ?" 
Dì Hà bất lực mỉm cười, vuốt ve mái tóc lộn xộn của cô bé, nói với Sầm Diên, "Điềm Điềm đang ở bên cạnh tôi, mợ có muốn nói chuyện với nó không?" 
Mãi cho đến khi người phụ nữ đồng ý, dì Hà mới đưa điện thoại cho Trần Điềm Điềm: "Mẹ nói muốn nói chuyện với con." 
Trần Điềm Điềm vui vẻ cầm điện thoại leo lên ghế sô pha. 
Bé khẽ gọi cô: "Mẹ ơi, con nhớ mẹ lắm". 
Giọng nói cô dịu dàng, xen lẫn nụ cười nhàn nhạt: "Mẹ cũng rất nhớ Điềm Điềm." 
Trần Điềm Điềm lập tức cảm thấy ấm ức sau khi nghe thấy giọng nói của cô. Mẹ đi rất nhiều ngày, ba thường xuyên làm việc về muộn, lúc đó bé đã ngủ rồi. 
Run rẩy khóc rấm rứt, toàn thân phát run: "Mẹ ơi, khi nào mẹ mới về, con rất nhớ mẹ." 
Những ngày này, Sầm Diên đã giúp mẹ Châu làm một số công việc đồng áng, cùng bà trở về nhà quê ngoại. Hôm nay rảnh nên mới gọi điện về nhà. 
Nghe tiếng khóc của bé, tim cô như thắt lại. 
Cô 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-hoan/268350/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.