Edit: Su 
******* 
Bởi vì câu nói này của anh, động tác của cô hơi dừng lại. 
Cuối cùng, Sầm Diên lắc đầu, nhẹ nhàng từ chối: "Không cần, anh bận việc, một mình em về là được." 
Thương Đằng không nói gì, chỉ dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn cô. 
Anh không nói, Sầm Diên không biết anh đang nghĩ gì. Có thể nói ra câu này, muốn cùng cô về nhà có lẽ thực sự là sự nhượng bộ lớn nhất mà anh có thể làm. 
Sầm Diên biết, nhưng cô thực sự không cần. 
Hơn nữa, hôm nay là một ngày rất quan trọng, cô không thể vì lời nói của Thương Đằng mà bỏ lỡ. Giữa hai thứ, cô biết cái nào quan trọng hơn. 
Mắt mày cô vẫn dịu dàng như cũ. 
Sự im lặng kéo dài rất lâu, rồi cô bước tới thắt cà vạt lại cho anh. 
"Mấy ngày nay nhiệt độ xuống thấp, nhớ giữ ấm đừng để sinh bệnh." 
Đốt ngón tay cô vô tình lướt nhẹ qua cổ anh. 
Cảm giác ấm áp và cả mềm mại. 
Thương Đằng hơi nhướng mi, bóng dáng cô phản chiếu trong mắt anh. 
Cô lùi lại một bước và nở nụ cười chào tạm biệt anh. 
- ----- 
Đường trong thị trấn không dễ đi, sau khi ra khỏi sân bay, cô phải chuyển vài chuyến xe và cuối cùng lên xe bus. 
Có trẻ con chạy xung quanh làm ầm ĩ, người nhà cũng không quan tâm, mải miết ăn hạt dưa, tán dóc chuyện đông tây. Có thể cảm nhận được thi thoảng có ánh mắt rơi trên người cô. Giọng nói cố tình hạ thấp hẳn đang nói về cô. 
Sầm Diên đeo khăn bịt mắt vào, muốn ngủ một 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-hoan/268349/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.