Ánh mắt Lưu Nhân có chút né tránh, không nói lời nào. 
Một linh cảm xấu dần thành hình trong lòng cô. Cuối cùng, cô vẫn không hỏi. 
Đôi khi, tự lừa dối bản thân cũng là một cách bảo vệ. 
Cô thở ra một hơi dài. Cả ngày hôm nay có quá nhiều chuyện, cô không biết phải làm thế nào để có thể tiếp nhận nổi. 
Đột nhiên cảm thấy, thật ra, cô nên thấy may mắn mới đúng. May mà, cô vốn đã từng có một cuộc sống bấp bênh nên khi gặp phải loại tình huống này, cô cũng dễ dàng tiếp nhận hơn. 
Dù sao thì cũng đã trải qua thiên đao vạn quả, cũng không ngại trên người có thêm một vết thương khác. 
Khi Sầm Diên trở về nhà, đã rất muộn. 
Trần Điềm Điềm mặc váy Bạch Tuyết đang chạy quanh phòng khách. Dì Châu đuổi theo yêu cầu cô bé mang giày vào để không bị cảm lạnh. 
Nhìn thấy Sầm Diên, Trần Điềm Điềm chạy chân trần, lao vào vòng tay cô: "Mẹ ~" 
Giọng đứa bé ngây ngô, ngọt ngào như sữa. 
Sầm Diên xuất thần một lúc, sau đó ngồi xổm xuống ôm lấy cô bé: "Sao con không đi giày?" 
Trần Điềm Điềm cọ cọ vào lòng cô: "Không muốn đi." 
Sầm Diên bất lực mỉm cười, vươn tay nhéo nhéo cái mũi nhỏ của bé, động tác rất nhẹ nhàng, nhẹ giọng nói: "Ngoan nào, không đi giày sẽ bị cảm lạnh đó." 
Lời của Sầm Diên, Trần Điềm Điềm đều ngoan ngoãn nghe theo. Cô muốn bé xỏ giày thì bé sẽ xỏ. 
Dì Châu bế cô bé qua, vừa xỏ giày vừa nói: "Vẫn là lời mợ nói có tác dụng, lần nào tôi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-hoan/268340/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.