Châu Du Nhiên không khỏi thở dài: "Đứa trẻ đó cũng không có bia mộ, muốn thăm cũng không biết đi đâu. Gia đình bọn họ thật đáng thương. Cha thì hy sinh vì đất nước, còn bọn họ cũng..." 
Nói đến đây, Châu Du Nhiên nghẹn ngào nói: "Tên buôn ma túy trời đánh, sao hắn lại độc ác như vậy chứ". 
Sầm Diên nhìn lên bầu trời, thời tiết hôm nay không tốt, bầu trời xám xịt. Mới năm giờ chiều mà trời đã tối sầm như thế này. 
Đợi lát có thể sẽ mưa to. 
Bên kia điện thoại, Châu Du Nhiên vẫn đang nói chuyện: "Đợi trời quang mây tạnh, mẹ sẽ xuống dưới lầu nhà thằng bé đốt một ít tiền giấy, cũng coi như thăm hỏi." 
Sầm Diên khẽ ậm ừ, không nói thêm nữa. 
Anh hiện tại có lẽ đang là một đứa trẻ 9 tuổi rồi. Nhất định đang sống hạnh phúc ở một góc nào đó trên thế giới này. Kiếp này, nhất định anh sẽ sống lâu trăm tuổi. 
Người không thể thoát khỏi quá khứ, thực ra chỉ có cô. 
- - 
Đêm đó, Thương Đằng không quay lại. 
Trần Điềm Điềm mím môi đầy giận dỗi, đi tìm Sầm Diên, nói rằng con bé rất nhớ ba. 
Sầm Diên ôm cô bé, nhẹ nhàng dỗ dành, "Ba bận việc, sau khi xong việc sẽ ở nhà với Điềm Điềm." 
Trần Điềm Điềm không tin: "Nói dối, hôm qua con nhìn thấy ba đi cùng người phụ nữ khác, ông ấy thật tệ!" 
Sầm Diên sửng sốt một chút: "Cùng với người phụ nữ khác?" 
Dì Châu không cho cô bé nói điều này với Sầm Diên. Dì ấy nói với Trần Điềm Điềm rằng nếu cô bé nói 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-hoan/268341/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.