Sầm Diên sững sờ một lúc, tay cầm cốc run lên, nước tràn ra ngoài. Cô không hỏi Thương Đằng tại sao lại đột nhiên muốn đăng ký kết hôn. 
Dù sao đáp án cũng đã quá rõ ràng. 
Thủ tục nhận nuôi Trần Điềm Điềm cần điều này. 
Cô gật đầu nói: "Được." 
Đêm đó, rất yên tĩnh. 
Trần Điềm Điềm nằm ngủ giữa họ, giống như một ranh giới rõ ràng ngăn cách cô với Thương Đằng. 
Sầm Diên ban đầu ngủ rất ngon, nhưng nửa sau đêm bắt đầu gặp ác mộng. Còn về những gì mơ thấy, cô không thể nhớ được. Trong mờ ảo, cô cảm thấy có một đôi tay, kéo cô ra khỏi cơn ác mộng. 
Sầm Diên mở mắt, tay trái của Thương Đằng đặt trên vai cô. Anh vẫn còn ngủ say, nhưng bàn tay lại vỗ nhẹ vào vai cô. Giống như khi còn nhỏ mẹ thường dỗ cô ngủ. Sầm Diên rũ mi xuống, nằm im, nghiêng người dựa về phía anh theo tiềm thức. 
Loại cảm giác vừa kì quái vừa lạ lẫm. 
- - 
Bởi vì những ngày đó trời mưa, lời hứa đưa Trần Điềm Điềm đến công viên của Thương Đằng tạm thời bị hoãn. 
Trần Điềm Điềm đưa tay ôm mặt như bà cụ non, nhìn cơn mưa nặng hạt ngoài cửa sổ, bắt chước dáng vẻ thường ngày của dì Châu, thở dài: "Ông trời không có mắt, sao đời tôi lại khổ thế này." 
Sầm Diên bị con bé chọc cười. 
Dì Châu đỏ mặt ôm lấy cô bé: "Đứa nhỏ này, cái tốt không học mà học cái xấu vậy!" 
Trần Điềm Điềm nhe răng cười, nhất quyết đòi xuống tự bước đi. Vì đang mặc quần bỉm nên bước đi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-hoan/268339/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.