Cả quá trình, tên lạ mặt đó đều cúi đầu tự suy xét nên không có nhìn chằm chằm vào đôi nam nữ được ra lệnh phải theo dõi. Cho đến khi ngẩng đầu lên thì người con trai đó đã ngồi hẳn phía sau xe rồi. Hắn thắc mắc: Vì sao con trai mà để cho con gái chở đi vậy không biết? Nhưng sau đó hắn thấy người trước lái, người sau đạp thì hắn đã hiểu. Có thể do hai người này thích lãng mạn cho nên dùng cách này để gia tăng tình cảm thôi mà. Và cũng vì vậy hắn đã không biết Hoa Vân Phong là một người mù!
Giật mình sau những phút giây vận dụng não bộ cực hạn để hoàn thành mớ bồng bông rắc rối của sự việc, để khi về đại ca có hỏi cũng có căn cứ mà trả lời. Sau đó hắn ba chân bốn cẳng chạy theo đuôi…
Thật là một tên hậu đậu, hắn đến bằng xe máy, nhưng gửi trong nhà xe vẫn chưa kịp lấy ra, rồi bây giờ nếu đi lấy thì mất dấu hai người kia… Haiz, hắn đành phải chạy bộ theo vậy!
Lúc đi trở về, Diệp Tri Thu vẫn nói không ngừng:
- Vân Phong, anh cảm thấy chợ ở đây so với ở thành phố C có gì đặc biệt hơn không?
Hoa Vân Phong trả lời cô:
- Đương nhiên có cái khác lạ. Đó là có rất nhiều đặc sản, trái cây theo mùa thì rất rẻ, rau cải rất tươi, khi ăn sống còn mang theo vị ngọt thấm vào ruột gan, thật tinh khiết.
Diệp Tri Thu lại hào hứng:
- Đúng đó, đồ ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-gio-mua-thu/2457736/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.