Hoa Vân Phong nương theo cánh tay Diệp Tri Thu tìm được gương mặt đang nhăn nhó lại vì lo lắng của cô, một tay còn lại cũng chạm nhẹ vào mu bàn tay của mẹ mình. Anh an ủi họ:
- Mẹ và em đừng lo. Chỉ là nó lại giở chứng, hơi tê tê một chút thôi. Vài ngày thì ổn rồi. Xem đi, nếu không bác sĩ đã không cho về nhà rồi. Đúng không?
Hà Thúy Bình thở dài, lắc lắc đầu. Bà biết thằng nhóc này không muốn mọi người lo lắng nên mới không chịu nói thật thôi, chứ bà nhìn sơ là biết ngay. Mười mấy năm nay chung sống nương tựa lẫn nhau, con trai có chút thay đổi là qua không khỏi mắt bà đâu. Bà hồi nắm tay anh:
- Vân Phong, không sao thì tốt, có gì thì con phải nói nghe không? Đã là người một nhà thì con không nên giấu giếm. Vậy thôi, đói bụng rồi chứ gì, vào ăn cơm đi. Để mẹ hâm nóng lại thức ăn cái đã.
Bà nói chuyện mà tay vỗ vỗ cái bụng của Hoa Vân Phong với dáng vẻ tràn đầy yêu thương. Sau đó bóng bà nhanh chóng mất hút sau cánh cửa bếp, dường như cố gắng rời khỏi thật nhanh vì sợ nước mắt của mình ảnh hưởng đến tâm trạng của con… Tình thương của mẹ bao la như biển cả, con mình đau một còn bản thân thì đau gấp trăm lần, khó chịu biết bao.
Hà Thúy Bình rời đi, Diệp Tri Thu mới kéo vội Hoa Vân Phong vào ghế ngồi. Sau khi ấn anh ngồi xuống, cô nhìn trái nhìn phải, cố gắng nghiêng đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-gio-mua-thu/2457691/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.