Bác sĩ kiểm tra cho Hoa Vân Phong là bác sĩ quen. Ông ta có tuổi đời và kinh nghiệm thuộc vào hạng ‘gạo cội’ của bệnh viện này. Nếu xét về mặt công việc, khi được sự ủy thác của Phó viện trưởng Bạch Thiệu Đông ông luôn hoàn thành tốt công tác của mình đối với bệnh nhân vô cùng cứng đầu như Hoa Vân Phong. Còn về khía cạnh tình cảm, ông sớm đã xem Hoa Vân Phong là con cháu của mình, nên khi anh đến trong tình trạng này thì không tránh khỏi phải nhét đầy lỗ tai những lời trách móc của ông:
- Không muốn sống nữa à? Ta nói cháu bao nhiêu lần rồi hả? Mắt cháu rất dễ nhiễm trùng vậy mà còn tiếp xúc với nguồn nước bẩn, vậy còn không xử lý đúng cách. Bây giờ sinh ra ổ viêm rồi đấy, không khéo dẫn đến tình trạng đa xơ cứng sau đó là suy giảm chức năng thần kinh… hừ! Giỏi lắm, cãi lời nữa đi, hậu quả tự chịu! Tức chết ta…
Hoa Vân Phong biết tính tình vị bác sĩ già này, tốt nhất không nên lấy cứng đối cứng, vì rất có khả năng ông ấy sẽ cho anh nhập viện ở vài ngày. Anh biết tình trạng hiện tại của mình khá tồi tệ, chuyện bị bắt lại đây là đương nhiên không thể tránh, chỉ là anh thật sự không muốn trong lúc này phải nằm viện. Bởi vì ở nhà có cô gái nhỏ đang đợi anh về, anh không thể để cho Diệp Tri Thu phải lo lắng cho anh được. Nếu muốn nằm viện thì ít nhất phải hết ngày mai mới được.
Hoa Vân Phong chầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-gio-mua-thu/2457688/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.