Cả bốn người vào chỗ ngồi, bốn phía đối diện nhau. Phục vụ mang rượu lên, Phùng Kiến Quân nghiêm mặt nhận lấy: vì anh là chủ phải thị uy, sau đó phất tay bảo người phục vụ đi ra ngoài. Anh hớn hở cầm lấy chai rượu mạnh Ballantines 21 năm, như hiến vật báu rót vào 4 ly vừa định đưa đến tay Phong ca của anh thì tên Bạch Thiệu Đông cướp mất.
- “Vân Phong không được uống!” – Nói xong không đợi ai phản ứng, ngửa cổ nhấm nháp rượu ngon.
Phùng Kiến Quân nóng nảy, vội lấy tay ngăn lại cái tên không biết phép tắc này: “Gì mà không được?”
Bạch Thiệu Đông trừng mắt, giọng vẫn như đùa giỡn: “Vì tôi là bác sĩ!”
Lúc này anh Phong lên tiếng, âm thanh như tiếng sáo trúc, nghe thật êm tai: “Uống một chút không sao đâu.” Anh thật sự muốn uống rượu cho quên đi phiền não, nỗi buồn nào đó đang làm ê ẩm cả con tim.
- “Cậu nói cái gì? Không sao? Cần nhắc lại hồ sơ bệnh án của cậu à? Được, gãy xương kín, Pauwels type III, bắt đinh chốt, lấy dụng cụ sau 12 tháng. Tái khám đợt 1 hồi phục không tốt, có dấu hiệu nhiễm trùng. À, tốt lắm, uống đi, dù sao các y tá trong bệnh viện cũng nhớ cậu lắm.” – Bạch Thiệu Đông lơ đễnh như không để ý ai hết, vẻ mặt hếch lên, cái miệng cười mỉa, nhưng thực ra trong lòng không phải không lo lắng.
Lúc này đến lược Phùng Kiến Quân như bừng tỉnh đại ngộ, cầm ly rượu ôm vào mình như sợ bị cướp đi vậy: “Phong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-gio-mua-thu/2457496/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.