Sang năm lớp mười một, Trúc chuyển sang phòng nhỏ chỉ có tám người, phòng bé tí nhưng nhiều ánh sáng hơn, thế nào lại cùng phòng với con bé Giang lớp Tin mà lại cả tám đứa cùng khóa. Phòng toàn đứa nói nhiều ngoại trừ Trúc. Một mình phải nghe tất cả chúng nó nói nên nhiều khi bị loạn, râu ông nọ cắm cằm bà kia, thành ra nhiều lúc như bị điếc luôn vì không muốn lọt tai nữa. Dù sao đầu óc đơn giản như Trúc cũng không xử lý thông tin kịp mà ghi nhớ chuyện của từng đứa được, không nhớ kịp nên nhiều khi hỏi một câu ngớ ngẩn chúng nó lại cười cho ý chứ. Thế là kệ, không tham gia vào câu chuyện của chúng nó làm gì, đỡ nhức đầu. Lúc nào rỗi việc thì ngồi ê a với chúng nó, được cái bọn này cũng vui tính, có con bé Cẩm chuyên Sử - Địa, người nó bé tí như học sinh cấp hai nhưng nói thì như MC, nó có thể nói liên tục mà không biết mệt. Nó hóng được rất nhiều chuyện mà tả lại thì sinh động luôn, rất cuốn hút, vào mồm nó là thành chuyện hài hết, cứ bò ra mà cười thôi. Phòng có nó nên tình hình ký túc xá với diễn biến trên trường là được cập nhật liên tục. Từ chuyện chú Thủy mua thêm một con chó, con này đanh đá hơn cả con cũ hay chuyện cái Diệu có thêm một fan hâm mộ đến cả chuyện cô Hiệu trưởng có con gái mới về trường dạy, cái gì nó cũng biết. Con bé giỏi thật. Giá mà nó tiên tri được như bà Vanga nữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoi-truong-hanh-phuc/2800467/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.