Trường chuyên nên không đầu tư phát triển môn Thể dục, thật là may cho những đứa còi hoặc chân ngắn như Trúc. Sân trường vừa nhỏ lại đổ bê tông nên môn Thể dục chỉ học đơn giản như chạy nhanh, chạy bền, nhảy cao và tập theo bài chục động tác. Thầy chấm chủ yếu là điểm kỹ thuật chứ không nặng nề điểm thành tích. Duy có môn chạy nhanh là tính cả điểm thành tích. Thầy đùn cả lớp ra đường nhỏ ở trước cổng trường để kiểm tra. Trúc lo lắng thấy chúng nó đều đạt mức thời gian qui định. Đến lúc xuất phát, hai thằng chạy cùng đã vọt lên, Trúc vẫn ì ạch chạy sau, bỗng không hiểu từ đâu xuất hiện một cái xe công nông bấm còi inh ỏi đằng sau. Lũ con trai gào lên:
- Trúc ơi chạy nhanh lên, xe đuổi đến nơi rồi.
- Cố lên Trúc ơi.
Nghe rõ giọng thằng Hải còi gào lên:
- Trúc ơi không nhanh nó húc vào bây giờ.
- Cố lên, cố lên.
Tiếng hô xen lẫn tiếng cười. Thằng Hải còi cười sằng sặc, thằng Minh cũng há miệng cười, rơi cả còi xuống ngực. Nghe cả tiếng một lũ cười theo. Nhưng cũng hiệu quả thật, tiếng xe công nông phành phạch đằng sau làm Trúc cũng sốt ruột, đúng là thời thế sinh anh hùng, Trúc tự nhiên có động lực, cắm đầu chạy, té về đích ngon, bảy điểm, xời.
Xong con bé thất thểu quay về chỗ, toát cả mồ hôi, không quên nhe răng nở một nụ cười, vẫy tay cảm ơn anh chạy công nông và bọn cổ động viên vui nhộn.
Vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoi-truong-hanh-phuc/2800468/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.