Lương Úy cầm thuốc trị bỏng, Chu Hiểu Lôi không hỏi thêm gì nữa, cầm bình thủy vừa mua đi rửa lại.
Bà ngoại trách móc: “Đứa nhỏ này, bị bỏng rồi à, sao không lấy thuốc bôi nhanh đi, có đau không?”
“Dạ, không sao, chỉ văng một chút thôi.”
“Có cần bà ngoại bôi giúp không?”
“Con tự làm được rồi ạ.”
Lương Úy ngồi trên chiếc giường cứng, mở hộp, lấy thuốc trị bỏng ra, nặn lên đầu ngón tay, mùi hương phảng phất vào mũi. Nhưng cô tò mò, không biết anh phát hiện cô bị bỏng từ khi nào.
Bà ngoại ca ngợi: “Bác sĩ Trần tốt quá, còn mua thuốc trị bỏng cho con, bây giờ khó tìm con trai chu đáo như vậy lắm.”
Lương Úy bôi thuốc trị bỏng xong, cô rót canh cá ra, đút cho bà ngoại. Bà ngoại húp hai muỗng đã cầm lấy chén và muỗng trên tay cô: “Bà tự làm được, tay con còn đau.”
Lương Úy cười: “Bôi thuốc trị bỏng rồi thì không còn đau nữa ạ.”
Bà ngoại: “Khi nào bà xuất viện, con phải mời bác sĩ Trần một bữa đấy nhé. Tuy là bạn học, nhưng thằng bé cũng không có nghĩa vụ chăm sóc chúng ta. Chuyện chuyển viện và phẫu thuật cũng nhờ có thằng bé, con cảm ơn người ta cho tử tế.”
Lương Úy trả lời: “Dạ, con biết rồi.”
Bà ngoại nói: “Tối nay để dì con ở đây là được rồi, con về nhà nghỉ ngơi đi.”
Lương Úy nhìn điện thoại đã sạc được 30% pin, nghĩ ngợi một lát, sau đó đăng nhập WeChat, bấm vào ảnh đại diện của Trần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoi-sao-thu-muoi-hai/3568512/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.