Hạ Vĩnh Thành lúng túng trước câu nói đó, anh cảm thấy kế hoạch của mình đã phản tác dụng. Tư Mã Luân nói “Cậu nên biết, con người là một con rối cao cấp, vì sao à? Bởi vì chúng ta không thể điều khiển họ trực tiếp bằng dây. À, trừ khi lúc đó họ đã bại liệt và không di chuyển nổi.”
Quan sát thái độ của Hạ Vĩnh Thành một lúc, Tư Mã Luân kể một câu chuyện “Ngày xưa, ở gần làng Bồng Lâm, từng có một chàng trai nghèo,tính tình hiền lành, chăm chỉ. Một hôm nọ, tai họa đã từ trên trời rơi xuống.”
Hạ Vĩnh Thành chăm chú lắng nghe câu chuyện.
“Một phú ông họ Hoàng một mình đi ngang qua nhà của chàng trai. Ông hỏi cậu rằng cuộc sống của người nghèo thế nào. Ra là Hoàng phú ông quá buồn chán với cuộc sống giàu sang nên rời làng Bồng Lâm để tới xem cuộc sống của những người phía dưới. Chàng trai vốn tính thật thà, kể ông nghe chi tiết cuộc sống của mình, không phải để than thở, chỉ là có sao nói vậy thôi. Nói là nghèo nhưng cũng không đến mức quá bi thảm, có điều Hoàng phú ông cả đời chỉ thấy hạnh phúc nên vô cùng xúc động với hoàn cảnh của anh ta. Thế là ngay lập tức, không hề nghĩ ngợi, vị phú ông lấy hết tiền bạc và vòng vàng trên người tặng cho chàng trai.”
“Thế thì đây là phúc chứ sao lại là họa được?” Hạ Vĩnh Thành lấy làm lạ.
“Họa từ phúc mà ra.” Tư Mã Luân nói rồi cho thời gian để anh suy đoán, tiếc là Hạ Vĩnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoi-lang-ma-quai/3472107/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.