Tư Mã Luân giật mình, lá bùa trên lưng hắn bốc cháy, lan ra khắp người hắn. Chỉ kịp hét lên một tiếng, Tư Mã Luân biến mất, để lại một đám lửa cháy.
Hạ Vĩnh Thành cảm thấy mừng vì mọi chuyện thành công mỹ mãn. Anh tìm kiếm cái thứ gọi là Minh Ngọc, khả năng cao là nó được cất giữ trong căn phòng này. Chỗ đáng nghi nhất chính là chiếc bàn duy nhất trong phòng.
Mở chiếc hộc bàn ra, Hạ Vĩnh Thành tìm thấy ngay một viên ngọc sáng. Không nghi ngờ gì, anh kết luận đó là Minh Ngọc. Cho nó vào túi áo, Hạ Vĩnh Thành bước ra ngoài.
Mặt trời đã ló dạng, anh thầm nghĩ mọi thứ đã kết thúc. Sau đó anh trèo xuống chiếc thang dây và bước ra sân khấu. Bọn rối vẫn ở trên khán đài nhìn chằm chằm vào anh, nhưng với sự siêu thoát của Tư Mã Luân, chúng không còn đáng sợ nữa.
Ra đến cửa chính, Hạ Vĩnh Thành giật mình khi thây đám rối trước cửa, anh đã quên mất việc này. Anh nhẹ nhàng lách người qua chúng, giờ chúng chỉ là đám đồ chơi vô hại.
Tiếp tục thong dong đi đến nhà của Sử Bá, anh mở cửa sổ ra tự ý đi vào. Triệu Giai Nhân vẫn còn đang nằm ngủ dưới đất. Sử Bá nhanh chóng hiện lên nói “Cậu bé không được dạy dỗ à? Vào nhà người lớn mà không nói tiếng nào, lại còn không gõ cửa.”
“Tôi đã đem được Minh Ngọc về, bây giờ chúng tôi có thể đi đúng chứ?” Hạ Vĩnh Thành lấy viên ngọc trong túi ra. Hắn quan sát gương mặt Hạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoi-lang-ma-quai/3472108/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.