Hạ Vĩnh Thành sử dụng điện thoại để chiếu sáng và quan sát xung quanh. Bóng tối, đúng là thứ hỗ trợ tốt nhất cho Tư Mã Luân. Trong bóng tối, anh không thể quan sát được bọn rối. Vừa nãy khi còn ánh sáng từ cửa chính chiếu vào, có thể thấy gần đây không có rối nên anh tạm yên tâm.
Vừa bước vào cửa nhà hát sẽ thấy một ngã ba. Hai bên trái phải dẫn đến cầu thang để đi lên khán đài phía trên. Lối đi trước mặt dẫn đến một ngã tư. Hạ Vĩnh Thành quyết định chọn hướng đi đó.
Có thể thấy, ngã tư này nằm phía dưới khán đài. Một nhánh là con đường mà Hạ Vĩnh Thành vừa đi qua, hai bên là hai dãy phòng. Hạ Vĩnh Thành không biết chúng dùng để làm gì, có thể là phòng phục trang hay phòng nghỉ cho nhân viên. Anh không có ý định tìm hiểu chuyện đó.
Những căn phòng đó ai mà biết có thứ gì bên trong. Và quan trọng nhất, la bàn dò ma của Sử Bá vẫn đang chỉ về phía trước.
Tiếp tục đi thẳng, anh gặp một cánh cửa gỗ. Hạ Vĩnh Thành cảnh giác mở ra, đề phòng phía bên kia là một con rối, anh căng mắt nhìn thẳng.
Không có con rối nào phía trước, nhưng anh thấy có ánh trăng chiếu xuống. Thì ra trên khán đài có cửa sổ và ánh sáng có thể lọt vào từ đó. Có lẽ là theo ý muốn của người thiết kế, ánh trăng hướng thẳng vào sân khấu.
“Đó mới là nơi bọn rối nên ở.” Hạ Vĩnh Thành nói.
Anh nhìn la bàn, nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoi-lang-ma-quai/3472105/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.