Thực ra, Ngọc Tử Hành không quan tâm quá nhiều đến việc ai xuất thân từ đâu, gia thế hiển hách như thế nào, hậu cung phi tần có bao nhiêu bè phái.
Nhưng Vệ Chiêu Viên này, thật sự là,...
Nếu như nàng ta giở trò này ở hậu viện của bá phụ nhà họ Ngọc, chỉ nội trong ba ngày, Ngọc Tử Hành đã tiễn nàng ta trở về nhà mẹ đẻ rồi.
Đúng là thiếu một Hoàng hậu, hậu cung này, loạn quá!
Hoàng thượng nhìn ngắm xung quanh rồi dặn dò, “Kể cả là dưỡng dục Tích Nhi, nàng cũng phải thường xuyên đưa nó đến gặp mẫu thân, đừng nghĩ cách ly gián tình mẫu tử giữa hai người. Mẫu hậu hay khen nàng có phẩm cách tốt, trẫm không nói chắc nàng cũng tự hiểu.”
“Dạ.”
“Tích nhi, nếu con cảm thấy không quen, hãy nói với ma ma của con một tiếng, con là nhi tử của trẫm, không ai được phép làm gì con cả.”
“Nhi thần đã rõ.”
Vệ Chiêu Viên khổ sở nắm lấy tay Ngọc Tử Hành, “Ngọc muội muội, muội hãy hiểu cho tấm lòng của người mẫu thân này…”
Muội muội? Phẩm cấp của nàng ta làm không xứng để xưng hô như thế, kể cả Ngọc Tử Hành có nhỏ hơn nàng đi chăng nữa, cũng phải gọi Ngọc Tử Hành một tiếng tỷ tỷ, gặp Ngọc Tử Hành phải biết đường hành lễ, vậy mà…
Đúng là có được sự sủng ái nên không biết trời cao đất dày là gì, được thôi, ngày tháng còn dài, Ngọc Tử Hành sẽ nhớ lấy!
Cuối cùng cũng tiễn được đôi chim ri ra khỏi cửa, Ngọc Tử Hành hỏi Trầm Tích, “Tam hoàng tử bình thường buổi chiều sẽ làm gì? Buổi tối sẽ ăn gì?”
Trầm Tích im lặng không đáp, ma ma đi cùng liền cất lời, “Tam hoàng tử của chúng nô tỳ buổi chiều…”
“Bản cung hỏi ngươi?”
Vị ma ma kia lập tức im miệng.
“Tam hoàng tử xin hãy nhớ lấy, thân là chủ tử, khi nói chuyện với kẻ khác, trừ phi đối phương là kẻ không xứng để con nói cùng thì mới để nô tài chuyển lời, bản cung là Chiêu nghi, con là hoàng tử còn chưa có phẩm cấp, nên ngày hôm nay, hãy tự mình trả lời.”
Trầm Tích mới 3 tuổi, đôi mắt vừa to vừa tròn, chẳng khác nào một phiên bản nhỏ của Vệ Chiêu Viên, trông đáng yêu hết phần thiên hạ.
“Buổi chiều con sẽ luyện chữ, buổi tối ăn món thanh đạm.”
“Con thích viết chữ không?”
“Mẫu thân nói, mỗi ngày đều phải viết 10 trang giấy.”
Mới còn nhỏ như vậy mà mỗi ngày đã phải viết 10 trang, đừng nói là 3 tuổi, đến 5 tuổi cũng có phần quá đáng.
“Thật là không may, hôm nay Sơ Nguyệt cư của bản cung bề bộn quá, đồ của con vẫn còn chưa sắp xếp xong, cần phải đợi người thu dọn, con đến vườn hoa chơi nhé.”
“Nhưng…”
“Phúc Bảo, chuẩn bị cho tam hoàng tử một bộ đồ thoải mái hơn.”
“Dạ, nương nương.”
Vị ma ma kia không khỏi bất bình nhưng cũng chẳng thể làm được gì, Ngọc Tử Hành đưa Trầm Tích đến vườn hoa nhổ cỏ, bắt sâu, lúc trở về và tắm rửa xong, cũng không ăn uống theo chế độ như khi ở cùng với Vệ Chiêu Viên, đùa gì vậy, nàng ta vì thân hình của mình nên mới ăn uống thanh đạm, trẻ nhỏ làm sao có thể ăn uống thiếu cân bằng như thế.
Ngọc Tử Hành cổ vũ Trầm Tích, “Đại ca của ta khi mới sinh còn được chưa đầy 1 cân rưỡi, mọi người đều nói không sống nổi, thế nhưng ăn uống lại đặc biệt tốt, 10 tuổi đã cao hơn ta, con chịu khó ăn cơm, cũng sẽ trở thành một nam nhi khỏe mạnh như thế.”
“Nương nương đang nói đến Tiểu Ngọc Giang Quân ạ, nghe nói ngày ấy trời sinh dũng mãnh, 10 tuổi đã có thể g.iết đ.ịch.”
Ánh mắt của Trầm Tích sáng rực, trẻ con thường sùng bái những vị anh hùng mà.
“Nếu như con ăn nhiều, cũng có thể trở nên như vậy đúng không ạ?”
Ngọc Tử Du cao to, cường tráng là do bá phụ của Ngọc Tử Hành cũng cao to, cường tráng, còn về Trầm Tích, nhìn mẫu thân mỏng manh như cành liễu, phụ thân lại g.ầy g.uộc như thế… chuyện này khó nói lắm…
“Con không chịu khó ăn cơm, chắc chắn là không thể.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]