Ăn cơm xong, phòng của Trầm Tích cũng đã sắp xếp ổn thỏa, Ngọc Tử Hành liền đưa đứa nhỏ đến tham quan.
“Tranh chữ chỉ giữ lại hai bức, những bức còn lại thì cất đi, Tích nhi, con nên hiểu rằng chúng không phải là thứ để con khoe khoang, tùy thời tùy chỗ thường thức thì mới có ý nghĩa, đem chiếc rèm màu xanh ra đây, mùa này mà dùng rèm đỏ thì làm sao chịu nổi…”
Ngọc Tử Hành dặn dò đến đâu, người của Sơ Nguyệt cư liền làm theo đến đó, đến khi xong xuôi cũng là lúc Phúc Bảo mang sữa dê ấm lên.
“Con có thích cách bài trí như thế này không? Không thích thì đổi lại, lần sau nhớ kĩ, trong lúc ta sắp xếp, nếu có chỗ nào không vừa ý phải nói ngay, đừng đợi ta làm xong thì mới mở miệng, tránh lãng phí công sức và thời gian của mọi người.”
“... con thích căn phòng này.”
“Bình thường là ai trông cho con ngủ?”
“Các ma ma ạ.”
Ngọc Tử Hành nhìn vị ma ma đến cùng Trầm Tích, nói, “Hôm nay là ngày đầu tiên ngươi đến đây, có lẽ còn chưa quen, bản cung sẽ phái một cung nữ khác tới thay ngươi trông nom Hoàng tử, sau này quen rồi, các ngươi luân phiên. Nếu có chuyện gì gấp thì tới tìm Phúc Bảo, tuyệt đừng ra ngoài làm loạn.”
“Hồi bẩm nương nương”, vị ma ma này cũng xem như là biết điều, bây giờ đã biết cung kính với Ngọc Tử Hành hơn rồi, “Tam hoàng tử trước kia nghỉ ngơi đều cần có hai ma ma, hai cung nữ và một công công ở bên cạnh, hôm nay đột nhiên cắt giảm nhiều người như thế, nô tài sợ Hoàng tử sẽ không ngủ được.”
Ngọc Tử Hành khẽ cười, “Nếu như ngươi đã hỏi, bản cung cũng không ngại mà nói thẳng, theo lẽ thường hoàng tử chưa có cấp phẩm chỉ được có 1 ma ma trông coi nhưng theo như lời ngươi nói, hoàng tử lại được hậu đãi hơn biết bao lần, ta không biết đây là coi thường cung quy hay là không có năng lực nhận biết?”
“Nô tài không dám!”
Ngọc Tử Hành hỏi tam hoàng tử, “Con cảm thấy bản cung nói đúng không?”
“Con.. không biết.”
“Hôm nay bản cung cho con biết một điều, người sống ở đâu phải thuận theo quy tắc ở đó, ta đã nói chỉ cần một người ở bên cạnh con, vậy thì cho dù con có khóc lóc, cũng chỉ có một người mà thôi.”
“Nhưng các hoàng huynh đều có nhiều hạ nhân ở bên cạnh mà.”
“Người khác làm sai, con cũng làm sai theo họ, biết luật mà vẫn ph.ạm l.uật, còn ra dáng một hoàng tử hay không?”
Trầm Tích nghe Ngọc Tử Hành nói xong thì gương mặt nhỏ nhắn đỏ hồng.
Ngọc Tử Hành đã dạy dỗ bọn trẻ ở Ngọc gia bao năm, nhưng Trầm Tích thì không thể dứt khoát giống như vậy, nên nói xong Ngọc Tử Hành liền đỡ má cậu bé, “Ngủ sớm, ngày mai ta làm bánh gạo hình kỳ lân cho con.”
“Thật không ạ?”
“Thật.”
Trầm Tích ngoan ngoãn trèo lên giường.
Trước lúc đi Ngọc Tử Hành còn nói thêm một câu, “Nếu nhớ mẫu thân, đừng trốn trong chăn khóc một mình, cùng lắm thì ngày mai ta đưa con đi gặp nàng ấy.”
Trầm Tích sụt sùi đáp, “Dạ.”
Đứa trẻ này quả thực dễ nuôi.
Mỗi ngày ăn xong thì cho đọc sách, sau đó lại đi chơi trò đ.ánh tr.ận trên giấy, giải câu đó, làm đèn hoa đăng, trước khi ngủ thì tắm rửa thơm tho, thế là xong.
Vệ Chiêu viên muốn Trầm Tích luyện chữ, nhưng bàn tay nhỏ nhắn kia cầm cây bút của người lớn trông thật tội nghiệp, Ngọc Tử Hành liền tìm người làm chế tạo riêng một cây bút lông cỡ nhỏ, tiện lợi hơn nhiều.
Tranh chữ của mẫu thân Ngọc Tử Hành rất được mọi người tán thưởng, năm đó bà ấy vì muốn luyện Ngọc Tử Hành thành tài mà bỏ không ít công sức, đám tiểu quỷ ở Ngọc gia cũng đã được trải nghiệm qua, bây giờ đến lượt Trầm Tích.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]