🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Ung ma ma cười hiền đỡ Ngọc Tử Hành về phòng, “Nương nương hôm nay phải nghỉ ngơi cho tốt.”

Ba ngày sau khi tới chỗ Ngọc Tử Hành, Hoàng thượng đến chỗ Ninh mỹ nhân, nghe ma ma nói ngài đã ngủ ở đó 5 đêm liền, ban thưởng thì không nói, chỉ vỏn vẹn 5 ngày đã từ Mỹ nhân lên thành Bảo lâm, chỉ cách Ngọc Tử Hành nửa phẩm.

 

Ngọc Tử Hành cảm thấy có chút mất mặt. À, thật ra thì không phải là “có chút”. Thật ra thì… thật là mất mặt quá mà.

Ngày đầu tiên vào cung đã được thị tẩm, đến ngày thứ hai liền đắc tội với “đại lão” của hậu cung, ngày thứ ba đã bị tỷ muội tiến cung cùng ngày vượt mặt, ba tháng sau, Hoàng thượng đến Sơ Nguyệt các ở hướng nào chắc cũng quên sạch rồi.

Thật là cảm ơn sự sủng ái của Thái hậu đã giúp Ngọc Tử Hành trở thành tiêu điểm của chốn thị phi náo nhiệt này.

Cũng cảm ơn Hoàng thượng đã không cho Ngọc Tử Hành chút mặt mũi nào, để nàng hiểu được rằng không xinh đẹp ở hậu cung thực sự là một thiệt thòi lớn.

Ung ma ma mang đến cho Ngọc Tử Hành một ly sữa dê, “Nương nương nghỉ ngơi 3 tháng rồi, cũng nên ra ngoài đổi chút không khí đi ạ.”

Ngọc Tử Hành uống sữa xong thì cuộn mình vào chăn lụa mềm mại, vui vẻ nói, “Không ra ngoài có được không, các tiểu cung nữ, tiểu công công ở Sơ Nguyệt cư ai cũng đáng yêu lại dí dỏm, ta rất thích ở đây.”

“Nếu người còn không ra ngoài, Thái hậu sẽ lo lắng đây ạ.”

Ung ma ma vẫn cười nhưng Ngọc Tử Hành lại cảm nhận được vài phần nghiêm khắc.

“... Phúc Bảo, tìm cho ta chiếc váy màu vàng tươi, ngày mai ta sẽ đến chỗ Thái hậu thỉnh an.”



Ung ma ma lại tiếp tục ám thị, “Nghe nói Hoàng thượng bây giờ cũng đang ở Từ Ninh cung.”

 

“Phúc Bảo không cần tìm nữa, chủ tử của ngươi trời sinh diễm lệ, bây giờ đi thỉnh an luôn.”

Ung ma ma cuối cùng cũng mãn nguyện, “Tấm chân tình của người, Thái hậu nhất định sẽ cảm nhận được.”

Lần thứ 2 nhìn thấy Ngọc Tử Hành, Hoàng thượng có chút sững sờ.

Ngọc Tử Hành đoán chắc là ngài ấy đang cố gắng nghĩ xem nàng là ai.

Thái hậu thân thiết kéo Ngọc Tử Hành ngồi xuống bên cạnh, thế là Ngọc Tử Hành và Hoàng thượng không tránh khỏi cảnh ngồi đối diện với nhau.

Vấn đề là Ngọc Tử Hành cũng không thích mẫu người như ngài ấy, nên cũng chẳng vui vẻ là mấy…

Thái giám của Hoàng thượng mang đến một bức tranh thêu, bên trên có thêu hình Bành Tổ.

 

Tặng người lớn món đồ này cũng không tệ, hơn nữa đường may rất tinh xảo, có tính thẩm mỹ cao.

“Vệ Chiêu Viên nàng ấy biết mẫu hậu thích tranh thêu, vừa hay Viên gia lại có người tìm được một bức tranh thêu vừa ý như thế này, nên muốn dâng tặng lên mẫu hậu.”



 

Yêu là gì, chính là nói những lời tốt đẹp về nhau chứ còn gì.

Thái hậu nheo mắt, không nhanh không chậm đáp, “Không tệ.”

“Thiếp xuất thân hèn mọn, khó khăn lắm mới tìm được món quà này, chỉ sợ người không vừa ý.”

“Đồ vật tốt xấu chỉ là thứ yếu, lòng người hiểm ác mới là thứ khiến ta để bụng.”

“Người…”

Thái hậu cười tươi quay sang hỏi Ngọc Tử Hành, “Sao hôm nay lại đột nhiên nhớ đến bà lão này rồi?”

Còn không phải là Ung ma ma ủn m.ô.n.g hay sao…

Ngọc Tử Hành xoắn xuýt đáp, “Nhớ Thái hậu nương nương rồi, không thể trì hoãn thêm một giờ khắc nào nữa, nên thần liền chạy tới đây. Nếu biết Hoàng thượng cũng ở đây, sớm đã ăn vận chỉnh chu hơn rồi.”

“Tiểu cô nương của ta cần gì phải trang điểm, như vậy đã rất xinh đẹp rồi.”

Ngọc Tử Hành thầm nghĩ: “Thần nhi cũng thấy thần nhi không đến độ hoa hờn nguyệt thẹn nhưng cũng vô cùng duyên dáng đáng yêu, có điều mắt của con trai của người lại hơi bị kém.”

 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.