Đến nơi thấy thực vật như trải qua đợt dò kiếm cận thận đoán chừng lũ cướp đã rời đi. Trên chiếc xe gãy nát không còn thứ gì nhưng gượm đã bánh xe vẫn có thể dùng được. Tiêu Thư chật vật tháo bánh xe ra rồi lôi về hang động. Nàng sợ nếu nàng chậm chạm ngốc tử tỉnh lại không thấy nàng đâu sẽ đi tìm, tới lúc đó nàng thật không dám tưởng tượng.
Lúc này ngốc tử đang trong cơn sốt, hắn mê man nhớ về chuyện năm ba tuổi. Mọi cảnh tượng như một lần nữa tái hiện trước mắt hắn. Tư Thiếu Lam gào thét đầy tuyệt vọng, tường roi vọt của phụ thân như lại một lần nữa vụt lên người hắn. Tổ mẫu chạy ra chắn trước mặt hắn, Liễu di nương ôm hắn vào lòng, đại ca chạy đi tìm người. Cảnh tượng tưởng như hắn đã quên mất lại lần nữa tái hiện.
Hắn như nghe bên tai những tiếng khóc lóc van xin của người hầu, tiếng muội muội oà lên. Mọi thứ như đổ vỡ, hắn tự trách tại sao lại cứu a đầu đó, tại sao lại chọc giận phụ thân, tại sao lại để mẫu thân bị bệnh qua đời.
Bỗng dưng một bàn tay ấm áp ôm lấy hắn, Tiêu Thư trở về thấy hắn nức nở vội xoa đầu hắn. Trán của ngốc tử nóng rực, toàn thân run rẩy, nàng biết hắn đang sốt cao cần phải hạ nhiệt xuống. Nhưng lúc này Tiêu Thư làm gì còn đầu óc tỉnh táo để suy nghĩ, nàng giật phang lấy tấm vải thấm nước để lên trán ngốc tử muốn hạ sốt.
Tiêu Thư vỗ về hắn ôm hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-tu-chang-khoe-khong/2890118/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.