Tác giả: Lâm Gia Thành.
Edit: Heo con.
Thành Lâm Truy chỉ khoảng năm mươi dặm, ở thời đại này đã là nơi phồn hoa hiếm có. Danh thần Án Anh nước Tề từng nói: “Thành Lâm Truy nước Tề hơn ba trăm con phố, tay áo phất thành tiếng, người đông như kiến”.
Cảnh tượng phồn hoa này ở thời hiện đại có lẽ thường thấy nhưng ở thời đại đó, đoạn đường dài Ngọc Tử đã đi cho nàng hiểu biết rất nhiều, đa số địa phương vẫn còn cảnh “Vườn ruộng dọc ngang, không nghe được tiếng gà chó”. Đều là vô cùng hoang vu, dân cư vô cùng thưa thớt bởi vậy nên mới có dã thú hoành hành.
Cung ở bên không kịp nhìn ngó, thấp giọng cảm thán: “Trong thiên hạ có mấy thành trì được như Lâm Truy?” Cho dù lòng đầy u sầu thì lúc này giọng nói của ông cũng tràn ngập sự kiêu ngạo và cảm khái.
Phủ chất tử của công tử Tử Đê tọa lạc ở phía đông thành, từ sau khi gặp công tử Thức, cả đoàn xe tính cả các kiếm khách đều là vẻ uất ức, phẫn nộ, bởi vậy dọc đường đi, bọn họ đều cúi đầu mà đi. Có đôi khi có người ngẩng đầu thì cũng là trừng mắt nhìn theo xe ngựa của công tử Thức, nghiến răng nghiến lợi.
Xe ngựa của công tử Thức không nhanh không chậm đi đằng trước, xe ngựa của công tử Tử Đê chậm thì hắn cũng chậm theo, nhanh thì cũng nhanh theo, nhìn hướng xe ngựa của hắn đi thì chính là phủ chất tử.
Ngọc Tử dựa vào thành xe, lạnh lùng bàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-thi-xuan-thu/3223892/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.