Chương trước
Chương sau
“Phu nhân bên ngoài lạnh,đừng đứng ở chỗ này lâu.”

Tiểu Mai đem một kiện áokhoác màu đỏ cổ lông cao, cẩn thận thay Thủy Liên phủ thêm, cũng buộc dây chokín lại, không cho một chút gió lạnh xâm nhập đến nàng.

Xuân Hoa lại là hợp thờidâng một chén trà nóng, để cho khi nàng uống xong, không chỉ có ấm thân thể củanàng mà lòng của nàng cũng ấm.

“Được rồi, hai người cácngươi, đừng ở một bên khẩn trương như thế, ta ngồi lại một lát, một chút nữaliền đi vào.” Thủy Liên mỉm cười nói nhỏ.

Nhìn ao nhỏ cách vài bướcxa, nàng vẫn thích nơi này như cũ, trước kia là thích ở trong ao vọc nước, hiệntại trời lạnh, nàng vẫn là thích ngồi tại đây. Cho dù chính là ngồi yên nhìnphía chân trời, hay là trầm tư, nơi này đều là bơi rất hảo yên tĩnh.

Mỉm cười con mắt sáng xẹtqua một chút ảm đạm, dọc theo đường đi cùng Thượng Quan Ngân trở về Minh Nguyệtsơn trang, làm như phát hiện nàng sợ hắn, hắn cùng nàng vẫn luôn duy trì khoảngcách, có khi hai mắt giao nhau, sợ hãi lửa nóng tràn đầy hắc đồng của hắn, nàngcũng luôn lựa chọn vội vàng né tránh.

Sau khi trở lại bên trongtrang lại có những lo lắng đề phòng, thình lình bất ngờ, hắn nhưng lại chuyểnđến thư phòng ở, đem Vô Trần hiên tặng cho nàng. Liền ngay cả ngồi cùng bàn ănuống như ngày xưa, hắn cũng toàn chuyển qua thư phòng dùng bữa.

Nàng ở nhẹ nhàng thở dàira, nhưng cũng cảm thấy một tia chua xót khôn kể.

“Phu nhân, chúng ta đềuthật là cao hứng phu nhân có thể bình an trở về!”

“Đúng vậy! Hơn nữa phunhân không chỉ có khôi phục bình thường, còn có thai, chúng ta đều thay phunhân cùng trang chủ cao hứng.”

Hai nha hoàn nhất đápnhất xướng, tuy rằng các nàng cũng không chán ghét phu nhân khi si ngốc trướckia, ngược lại còn cảm thấy khi đó nàng thập phần thiên chân khả ái, còn cảmthấy có chút tiếc nuối. Nhưng hiện tại phu nhân phục hồi như cũ, biến thành mộtnữ tử ôn nhu uyển chuyển hàm xúc, cái này không còn ai có thể nói phu nhân cùngtrang chủ không xứng đôi.

Nói đến trang chủ, hainha hoàn ăn ý không dám nói thêm cái gì, từkhi phu nhân trở về, trang chủ lại chuyển đi thư phòng, hai người mặc dù cảmthấy nghi hoặc, tuy vậy cũng không dám hỏi nhiều cái gì.

“Chuyện gì khiến cácngươi vui vẻ như vậy?”

Một đạo tiếng nói dễ nghevang lên, xuất hiện một thân ảnh minh diễm thướt tha động lòng người đến.

“Tiểu thư.”

Hai nha hoàn nhìn thấy làThượng Quan Dung, vội vàng hướng nàng cui người nhẹ hô.

“Hai người các ngươi đixuống trước đi, ta có việc muốn một mình cùng đại tẩu nói.”

Vẫy tay lệnh hai ngườilui ra, liền ngay cả Đường Ưng luôn luôn đi theo phía sau nàng, cũng lấy ánhmắt ý bảo muốn hắn lui ra trước, thẳng đến khi không còn những người không liênquan, lúc này mới ngồi vào ghế bên cạnh Thủy Liên.

“Dung Dung, muội muốncùng ta nói cái gì?” Nàng mơ hồ có thể đoán được ý đồ của nàng khi đến đây.

Thượng Quan Dung liếcnhìn dung nhan tú lệ lịch sự tao nhã trước mắt này, cùng nàng tự nhiên toát rađiềm đạm ôn nhu. Cũng khó trách đại ca ở lần đầu thấy nàng, liền đối nàng khôngthể tự kềm chế! Bất luận kẻ nào gặp gỡ một vị nữ tử tuyệt mỹ nhu tình như nướcnhư vậy, dù là con người sắt đá chỉ sợ cũng sẽ hóa thành sợi chỉ mềm.

“Muội sớm nói qua có lẽsẽ có kỳ tích xuất hiện, nhưng đại ca lại thế nào cũng không chịu để cho muộithử một lần.” Thượng Quan Dung thì thào tự nói, nhớ tới lời nàng nói với đại cakhi lần đầu gặp đại tẩu, không thể nghĩ được thật đúng là ứng nghiệm.

“Dung Dung muội đang nóicái gì, ta không hiểu?”

Đôi mi thanh tú nhướnglên, không hiểu nàng đang nói cái gì, nhìn nàng bộ dáng xuất thần, lại làm nhưkhông phải đang đối nàng nói chuyện.

“Không có gì.” Lắc đầucười khẽ, nhìn nàng. “Đại tẩu, hoan nghênh tẩu trở về, nhưng là tâm tẩu thực sựcó trở về sao?”

Dưới cái nhìn chăm chúcủa đôi mắt phượng tràn đầy thông minh, Thủy Liên cuống quít tránh đi tầm mắtcủa nàng, thân mình mảnh khảnh cũng vậy, im lặng không nói gì, thong thả bướcđi đến trước cái ao.

Thượng Quan Dung thấythế, nhẹ lắc đầu. Từ lúc nàng ép hỏi, Lục Võ đầu hàng kể lại hết, đương nhiênbao gồm cả việc Thủy Liên giãy dụa không muốn trở về.

“Đại tẩu trong lòng tẩucó tâm sự, có thể cùng muội nói chuyện, muội thật tình coi tẩu là đại tẩu củamuội.”

Thân hình có phần mảnhkhảnh phía trước kia, vẫn như trước không nói gì, chính là một mạch nhìn cái aođến ngây ngốc.

“Như vậy đi, muội hỏi tẩuđáp.” Thượng Quan Dung tuyệt không thả lỏng, vô luận như thế nào, chuyện nàynàng nhất định phải quan tâm. “Đại tẩu, tẩu yêu đại ca không?”

Nàng nhất châm kiếnhuyết* ngôn ngữ sắc bén hỏi, làm cho Thủy Liên thân hình chấn động, hai tay đặtphía trước không tự giác nắm chặt.

*Nhất châm kiến huyết: Mộtchâm chảy máu. Ý nói lời lẽ sắc bén.

“Ta không biết. Ta biếthắn đối đãi ta vô cùng tốt, mà ta lại có chút sợ hắn.”

“Vì sao?”

Thượng Quan Dung kinhngạc qua đi, cả người vọt tới bên cạnh nàng, hai tay đem thân thể của nàng quaylại, để cho chính mình có thể thấy rõ thần sắc trên mặt nàng.

“Đại tẩu, tẩu nên biết,đại ca cho dù có thể làm bị thương tất cả mọi người trên đời, bao gồm cả muộimuội thân nhân duy nhất này, huynh ấy cũng tuyệt đối sẽ tuyệt đối không thể làmtẩu bị thương.”

Tuy rằng nàng trước đó đãđoán được, nếu là đại tẩu phục hồi như cũ, khả năng sẽ có kết quả này, nhưng tưtâm nàng vẫn là hy vọng loại sự tình này sẽ không phát sinh.

Dù sao khi đại tẩu singốc, không phải thực thích quấn quít lấy đại ca, thậm chí là ỷ lại hắn sao?

Thiên a... Ỷ lại......Chẳng lẽ đại tẩu phát hiện đó không phải là yêu?

Thượng Quan Dung bị ýtưởng đột nhiên xẹt qua trong óc khiến cho hai tay nắm chặt không buông, nếuthật sự là như vậy, đại ca làm sao bây giờ?

“Muội nói ta đều hiểu, cólẽ muội sẽ cảm thấy ta đối đại ca muội thực tàn nhẫn. Nhưng mà Dung Dung, nếumuội đứng ở góc độ của ta thay ta suy nghĩ, muội sẽ hiểu được khổ tâm của tagiờ phút này.”

Thủy Liên chủ động nắmgiữ hai tay của nàng, nàng là thật tâm thích Dung Dung, lúc trước nàng ấy chẳngnhững không ghét bỏ nàng, còn đuổi theo nhận đại tẩu là ngốc tử này, khiến nànghiện thời nghĩ đến thập phần cảm động.

“Ta cùng đại ca muội quenbiết ở Nam Quách trấn, chỉ có hai lần gặp mặt, ta đối hắn đều có chút sợ hãi.Sau khi được hắn cứu ta biến thành ngốc tử, còn đối ta chiếu cố, thậm chícòn...... Cưới ta, việc này ta đều nhớ rất rõ ràng. Nhưng là Dung Dung, muội cóthể hiểu được cảm thụ của ta giờ phút này không? Muốn chiếu cố người khác córất nhiều cách, ta không biết hắn vì sao nhất định phải lựa chọn cưới ta, cùngta trói buộc cả đời, không sợ ta cả đời đều là cái ngốc tử.”

Thủy Liên nói ra nhữngđiều khó hiểu trong nội tâm nàng, nàng đến bây giờ không thể ỷ lại Thượng QuanNgân như khi còn si ngốc, mà cũng chưa đủ để kéo dài thành tình yêu, cái nàycũng là nguyên nhân nàng thời gian này khổ sở buồn rầu. Nàng cho tới bây giờluôn không muốn tổn thương bất luận kẻ nào, nhất là hắn.

“Đó là bởi vì đại ca đốivới tẩu nhất kiến chung tình, chính là bởi vì huynh ấy yêu tẩu, cho nên mớikhông sợ lời đồn đãi châm biếm của thế tục mà cưới tẩu nha.”

Thượng Quan Dung có thểhiểu được khổ tâm của nàng, nhương dù vậy cũng không thể trơ mắt nhìn đại cacuối cùng phải trả giá không đáng, như vậy giáo đại ca làm sao mà chịu nổi?

“Mà ta không biết chínhmình thương hắn hay không, có muốn cùng hắn bạch đầu giai lão không.”

Con mắt sáng sầu locụp xuống, nhẹ vỗ về bụng vẫn bằng phẳng, đứa nhỏ này vào lúc này xuất hiện,nàng không thể không thừa nhận, gây cho khó xử của nàng lại gia tăng một tầng.

Thượng Quan Dung chú ýtới động tác của nàng, nhìn thấy biểu cảm trên mặt nàng không vui sướng gì, hơnnữa mới vừa rồi theo như lời nàng nói, một trái tim nhất thời không biết phảiquyết định như thế nào, nàng đột nhiên cảm thấy đầu đau quá.

“Đại tẩu, muội không éptẩu, nhưng muội hy vọng tẩu có thể dụng tâm nhìn đến tâm ý của đại ca đối vớitẩu. Tẩu sẽ phát giác đại ca là nam nhân đáng giá để tẩu phó thác chuyện chungthân, mất đi huynh ấy, tẩu sẽ hối hận.”

Thượng Quan Dung nói lờithấm thía, có một số việc phải là chính nàng nhìn cho rõ, người ngoài là khôngthể nhúng tay.

Khi rời đi, mắtnàng lại nhìn bóng lưng mảnh khảnh, nhẹ lắc đầu. Vũng nước này nàng lại khôngthể không dẫm lên, làm hại chính mình tâm tình cũng bị ảnh hưởng.

Ai!

Thủy Liên nghe thấy tiếngbước chân nàng rời đi, thân mình không động đậy, con mắt sáng thẳng nhìn sónggợn trong ao, trong đầu quanh quẩn những lời của Thượng Quan Dung.

--------------------------------------------------------------------------------------

Bóng tối không điểm dừng,nàng sợ hãi không ngừng kêu to, rồi đột nhiên bóng tối biến mất, một phen đạiđao sáng lóe đâm vào phía sau lưng cha nàng, lại khi rút ra đã nhiễm lên vếtmáu, đầu đao còn giọt máu tươi.

“Cha --”

Tiếng thét chói tai vanglên, thiên hạ trên giường rồi đột nhiên bừng tỉnh, không có ngoại lệ, một thânmồ hôi lạnh chảy ròng ròng như trước.

Nàng lại gặp ác mộng.

Bỗng dưng, cửa phòngthình lình bị mở toang, khi nàng kinh hoảng định thét chói tai, ánh nến trênbàn được thắp sáng, cũng tinh tường chiếu sáng lên một thân ảnh cao lớn.

“Nàng không có việc gìđi?”

Thượng Quan Ngân cũngkhông có tới gần giường, hắc đồng lo lắng nhìn nàng vì kinh hoảng mà khuôn mặtnhỏ nhắn trắng bạch. Từ trong miệng Lục Võ hắn đã biết được hết thảy nhữngchuyện nàng gặp phải, cũng biết rõ nàng thường xuyên bị ác mộng quấy nhiễu, mỗiđêm hắn luôn chờ nàng đi vào giấc ngủ say, mới có thể yên tâm mà lặng lẽ rờiđi.

“Chàng làm sao có thể ởđây?”

Chẳng lẽ hắn mới vừa rồiở bên ngoài? Bằng không như thế nào nghe được tiếng kêu của nàng, nhanh chóngxuất hiện.

Thượng Quan Ngân thật sâunhìn chằm chằm nàng, hắn cần cực lực đè nén xuống chính mình, mới không có xônglên phía trước ôm lấy nàng.

Vì muốn cho nàng một ítthời gian để thích ứng, hắn chuyển ra khỏi Vô Trần hiên, phân phó nha hoàn cẩnthận chăm sóc nàng, hơn nữa mỗi ngày hướng hắn báo cáo nghỉ ngơi của nàng. Mỗiđêm chỉ có khi nàng đi vào giấc ngủ, hắn mới có thể xuất hiện tại trước giường,lặng lẽ nhìn dung nhan tú lệ làm hắn quyến luyến này.

Hắn làm như vậy chỉ hyvọng nàng có thể biết dụng tâm của hắn, hắn sẽ không bắt buộc nàng, cho dù vậycũng tuyệt sẽ không buông tha cho nàng.

Thủy Liên nhìn hắn khôngnói, vẻn vẹn là lo lắng nhìn chăm chú vào nàng, nhớ tới những lời ban ngàyThượng Quan Dung nói, nàng thầm nghĩ luôn để ý đến cảm thụ của bản thân, chưatừng thay hắn suy nghĩ, mà hắn lại còn lặng lẽ quan tâm nàng. Đột nhiên nàngcảm thấy chính mình thực tàn nhẫn.

“Nếu không có việc gì, taliền đi. Cách hừng đông còn có vài cái canh giờ nữa, nàng ngủ tiếp một chút.”

“Đợi chút.”

Thấy hắn chuẩn bị thổitắt ánh nến rời đi, không suy nghĩ nhiều nàng gọi hắn, cũng ngăn lại động táccủa hắn.

Thượng Quan Ngân nhíumày, không nói gì nhìn nàng đột nhiên vẻ mặt co quắp, liền ngay cả khuôn mặtnhỏ nhắn cũng nổi lên đỏ ửng.

“Chàng có thể ở lại đâycùng ta hay không?”

Thượng Quan Ngân thânhình cao lớn chấn động, hắc đồng xẹt qua một chút hỏa hoa, mất tiếng thấp giọngnói:

“Nàng biết bản thân đangnói cái gì không?”

Tếu nhan tinh tế đỏ ửngthêm sâu, tay nhỏ bé lắc lắc chăn gấm trên người, lắp bắp nói:

“Ta không có ý tứ khác,chính là ta sợ lại gặp ác mộng, cho nên......”

“Ta hiểu được, ta ở lại.”

Nói không nên lời, đáylòng nháy mắt nổi lên mất mát, khuôn mặt tuấn tú mặt không chút biểu cảm, ngồixuống ở bên cạnh bàn ghế, dự tính ngồi tại đây một đêm chăm sóc nàng.

“Ban đêm rất lạnh, chàngcó thể đi lên cùng nhau ngủ.”

Thân mình nằm lùi vào bêntrong, lúc này khuôn mặt nhỏ nhắn cúi thấp đên mức không thể thấp hơn. Nàngcũng không phải lo hắn cảm lạnh, chính là sau khi biết hắn vì nàng làm nhiềuchuyện như vậy, tổng cảm thấy chính mình thiếu nợ hắn.

Thượng Quan Ngân nhìnchằm chằm đỉnh đầu nàng, nếu Thủy Liên giờ phút này ngẩng đầu lên, sẽ nhìn thấyhắn đáy mắt nóng cháy, tuyệt đối sẽ lập tức không bỏ lỡ đề nghị này.

“Nàng chắc chắn sao?”

“Ta tin tưởng chàng sẽkhông xằng bậy.”

Thủy Liên hoảng loạn thấpgiọng, nàng tín nhiệm hắn tuyệt sẽ không làm ra chuyện tình ép buộc làm khó.

Thượng Quan Ngân bất đắcdĩ ngửa đầu thở dài, nàng thật đúng là tin tưởng hắn, ngay cả chính hắn cũngchưa nắm chắc khi đối mặt với nàng còn có thể làm quân tử hay không.

Thân mình cao lớnđứng dậy, không cho hai người cơ hội hối hận, thổi tắt ánh nến.

Trong bóng đêm, Thủy Liênchỉ nghe đến tiếng cởi áo khoác, không bao lâu bên cạnh giống như đã nằm xuống,biết hắn đã lên giường, thân mình mảnh khảnh lại hướng vào trong, một khuôn mặtđỏ như lửa! Nguyên tưởng rằng này đêm chính mình sễ không thể ngủ, không nghĩtới ngay khi hắn nằm xuống không lâu, lập tức nặng nề lâm vào ngủ say.

Mà Thượng Quan Ngânnguyên bản đã dự tính làm quân tử, ngay khi nhắm mắt không lâu, rồi đột nhiêncảm nhận được một bộ thân thể mềm mại dựa vào cánh tay hắn, một đôi chân nhỏ cònbò lên hắn.

Cao lớn thân hình cứngđờ, trong bóng tối truyền đến một tiếng thở dài nhỏ, nhuyễn ngọc ôn hương chủđộng tới gần, hắn quân tử này còn thật khó làm.

Thuận theo tâm ý củamình, cánh tay dài duỗi ra, đem thân thể mềm mại chủ động tới gần, cẩn thận chechở vào trong ngực.

Trời biết hắn chờ giờkhắc này, đợi bao lâu. Từ sau khi nàng mất tích cho tới bây giờ, hắn cuối cùngcó thể đem nàng gắt gao ôm vào trong ngực, cho dù là nàng đang ngủ hành vi vô ýthức, hắn vẫn như cũ cảm thấy vui sướng.

Không bao lâu, mí mắt hắncũng dần dần nặng xuống, hai người như uyên ương giao gáy, cùng tiến vào mộngđẹp.

“Ác...... Ác......”

Thủy Liên khuôn mặt chônở trong chậu đồng, phát ra tiếng nôn mửa tồi tâm liệt phế, hai nha hoàn đứng phíasau một mặt khẩn trương.

“Phu nhân có khỏe không?”

Tiểu Mai thấy nàng ngẩngđầu, bắt đầu vội vàng đưa khăn, để cho Thủy Liên lau đi uế vật trên môi.

“Phu nhân súc súc miệng.”

Xuân Hoa sốt ruột đưanước trà, để cho nàng có thể làm sạch dị vị trong miệng.

“Ta không sao, các ngươiđừng lo lắng.”

Thủy Liên hướng hai ngườixả môi cười, trên mặt khí sắc cực kém, ngay khi thân mình nàng lảo đảo, hai nhahoàn kịp thời đỡ lấy nàng, mới không để cho nàng té ngã, dù vậy vẫn làm cho cácnàng bị dọa trắng mặt.

“Phu nhân, người nôn oẹthật sự nghiêm trọng, trước lên giường nằm một chút đi.”

“Đúng vậy, chúng ta giúpphu nhân lên giường nghỉ ngơi một chút.”

Hai vị nha hoàn khôngkhỏi phân trần vội vàng đỡ nàng lên giường nghỉ ngơi, sau khi nhìn thấy nàngnhắm mắt, lúc này mới đem một nửa đồ ăn sáng nàng ăn không hết dọn đi. Haingười cẩn thận đóng lại cửa phòng, không dám quấy rầy nàng.

“Ta thấy hay là nói chotrang chủ có vẻ tốt hơn.”

Tiểu Mai lo lắng trùngtrùng nhìn cửa phòng đóng chặt, phu nhân mấy ngày nay nôn oẹ thật sự nghiêmtrọng, không chỉ có không hề thèm ăn, liền ngay cả khí sắc cũng càng lúc càngkém.

“Nhưng là phu nhân khôngcho chúng ta nói cho bất luận kẻ nào, nàng nói qua một thời gian sẽ tốt.” XuânHoa khó xử nói ra lời Thủy Liên đã nói rõ, nếu các nàng không nghe lời phunhân, không biết nàng có thể mất hứng hay không.

“Mặc kệ, vì tốt cho phunhân, việc này nhất định nói.”

“Vậy được rồi, chúng tathừa dịp phu nhân nghỉ ngơi, nhanh đến thư phòng nói cho trang chủ.”

Hai vị nha hoàn sau khithương lượng xong xuôi, khi rời đi lại đưa mắt nhìn cửa phòng đóng chặt, bướcchân nhanh hơn tiến đến thư phòng thông báo.

Thủy Liên ngủ một chút,khi mở mắt ra, lại kinh ngạc thấy một thân ảnh quen thuộc ngồi trước giường.

“Chàng...... Làm sao cóthể ở đây?”

Nàng cuống quít muốn ngồidậy, một đôi tay vội vàng đỡ lấy nàng, để ở phía sau nàng đôi gối đầu, làm chonàng có thể thoải mái nửa nằm nửa ngồi.

“Nàng không thoải mái vìsao không nói cho ta?”

Thượng Quan Ngân khuônmặt tuấn tú vi uấn, mày rậm vặn xoắn, nhìn nàng bộ dáng tái nhợt, chỉ cảm thấyngực phiếm qua một chút đau lòng.

“Nôn oẹ là bình thường,qua một thời gian sẽ tốt hơn nhiều.”

Con mắt sáng vi liễm,nghĩ đến sáng sớm tỉnh lại không có nhìn thấy hắn, đáy lòng lại có cỗ mất mát.

Lúc ấy nàng còn bị phảnứng của chính mình làm sợ, bấy giờ mới hiểu ra bản thân có lẽ không còn suynghĩ như lúc trước, sợ hãi hắn như vậy, thậm chí vẫn theo thói quen ỷ lại hắnnhư khi còn si ngốc.

“Dung Dung mới vừa tới,đem theo chút ô mai đến, nói là loại tình huống này nàng có thể sẽ chịu khổ mộtthời gian, nàng có oán ta hay không?”

Thượng Quan Ngân nhìnnàng cúi đầu xuống, cho rằng nàng không muốn nhìn hắn, khóe môi không nhịn đượcgiơ lên một chút chua xót.

“Vì sao nói như vậy?” Conmắt sáng kinh ngạc nhìn lên, lúc này mới chú ý tới đáy mắt hắn ảm đạm, ngực lạicó chút khó chịu.

“Dù sao cũng đúng như lớinàng nói,ta đã khi nàng không thể tự mình quyết định, cường cưới nàng, hiện tạiliền ngay cả sự xuất hiện của đứa nhỏ này, cũng không phải là mong muốn củanàng.”

Dung Dung đã cùng hắn nóiqua, hy vọng hắn có thể cho nàng thêm một ít thời gian, để cho nàng có thểthích ứng hắn. Hơn nữa xác định lại tình cảm của nàng, nhưng đây là điều hắn sợhãi nhất, vạn nhất nàng phát giác bản thân không thể ở lại bên người hắn, kiađến lúc đó hắn có thể buông tay để cho nàng rời đi hay không?

Khổ tâm trong lòng bị hắnmột câu nói rõ, Thủy Liên kinh ngạc bản thân mình giờ phút này tâm tình thậtbình tĩnh, thậm chí đã mất bài xích lúc trước.

“Ta không trách chàng,ngược lại nên cảm tạ chàng, dù sao chàng không chỉ có đã cứu ta, còn nguyện ýdốc lòng chiếu cố ta, không để ý......”

“Cái ta muốn cho tới bâygiờ chưa bao giờ là cảm tạ của nàng.”

Thượng Quan Ngân từ giữakẽ răng bật ra lời nói lạnh như băng, không muốn lại làm sợ nàng, thân hình caolớn cứng ngắc xoay người rời đi.

“Ta......”

Nhìn chăm chú hắn rời đi,phảng phất có thể cảm nhận được hắn đáy lòng thống khổ, phấn môi khẽ cắn môidưới, nàng cho tới bây giờ đều không muốn làm tổn thương hắn, chính mình nênlàm như thế nào mới tốt?

Thủy Liên vẫn chưa nhậnthấy được, bất tri bất giác, cảm xúc của mình đã theo Thượng Quan Ngân mà phậpphồng.

--------------------------------------------------------------------------------------

Trên tảng đá lớn bên bờao, một bóng người tinh tế ngồi, tim đập mạnh và loạn nhịp nhìn bình tĩnh mặtao, lâm vào trong suy nghĩ của mình.

“Phu nhân không có việcgì đi?”

Tiểu Mai cùng Xuân Hoa lolắng liếc mắt nhìn nhau một cái. Từ sau cái ngày phu nhân nôn oẹ thực nghiêmđó, cũng không biết nàng cùng trang chủ nói cái gì, chỉ thấy trang chủ đùngđùng nổi giận rời đi, mà phu nhân lại trở nên nặng nề, thường thường một mình ngồiyên ở trên tảng đá bên cạnh ao, cứ như vậy nhìn mặt ao, cũng không biết suynghĩ cái gì.

“Ta muốn một mình yênlặng một chút, các ngươi lui xuống trước đi, mặc kệ ta.”

“Vâng.” Hai người đànhphải theo lời tạm thời lui ra.

Rồi đột nhiên, một trậngió lạnh thấu xương thổi đến, thân ảnh mảnh khảnh không cử động như trước, ThủyLiên nhìn gió thổi phất qua, nổi lên từng trận gợn sóng trên mặt ao, từ sónggợn loang rộng, nàng phảng phất nhìn thấy một nữ tử tươi cười ngọt ngào, đượcmột người nam nhân cao lớn ôm lấy, thân mình mảnh khảnh ở giữa không trung xoaytròn, tiếng cười thanh thúy dễ nghe quanh quẩn......

“Liên Nhi, mặc kệ nàng làsi ngốc cũng tốt, bình thường cũng tốt, tóm lại ta sẽ không để cho nàng rời đita.”

“Liên Nhi không đi, muốnvĩnh viễn cùng tướng công ở cùng.”

“Đây chính là chính miệngnàng nói nha, cũng đừng quên, Liên Nhi ngốc của ta.”

Con mắt sáng thanhoánh nổi lên hơi nước, bên tai tựa hồ còn nghe thấy tiếng cười khoái trá dễnghe kia.

Nàng có phải làm sai rồihay không? Mấy ngày nay nàng cân nhắc đi cân nhắc lại, từng chút từng chút nhớtới ngày xưa, cũng nghĩ đến khổ tâm của bản thân. Nhưng cuối cùng trong đầu lạihiện lên một hình ảnh, chính là bóng lưng cứng ngắc của hắn rời đi hôm ấy.

Trong đêm qua, nàng lạigặp ác mộng, nhưng là hắn cũng không có xuất hiện, ngực đột nhiên nảy lên tịchmịch, làm nàng một đêm không ngủ, cũng khiến cho bản thân không thể không nhìnthẳng vào cỗ cảm giác khó hiểu này.

Cuối cùng, nàng rốt cụcthì hiểu rõ tình cảm của chính mình, trước lúc nàng bình thường lại, thói quenthích ỷ lại hắn khi si ngốc, sớm kéo dài thành yêu, chính là nàng tỉnh ngộ quáchậm, cho nên mới lại lần nữa tổn thương hắn.

Ngay khi nàng hối hậnkhông thôi, phía sau bước chân không tiếng động hướng nàng chậm rãi bức tiến,rồi đột nhiên một cỗ lực đạo mạnh mẽ hướng sau đầu nàng tạo áp lực, làm thânthể của nàng toàn bộ ngã vào trong ao! Trong ao nước cũng không sâu, khi đứnglên chỉ tới đạt đầu vai nàng, nhưng lực đạo đặt ở đầu nàng không giảm còn tăng,làm như muốn đưa nàng vào chỗ chết.

Thủy Liên hai tay kịchliệt giãy dụa, bọt nước văng khắp nơi, nhưng ngại cho không thể thoát khỏi cỗlực đạo mạnh mẽ kia, chỉ có thể tùy ý để nước ao không ngừng tiến vào miệng mũicủa nàng, động tác kịch liệt giãy dụa dần dần chậm chạp đi.

Ngay lúc nàng dần dần mấtđi ý thức, tựa hồ nghe thấy một đạo tiếng rống giận dữ quen thuộc.

Thượng Quan Ngân ngay khinguy cấp một khắc xuất hiện, vừa kịp cứu Thủy Liên, cũng đem người muốn đưaThủy Liên vào chỗ chết kia, vươn tay dài kéo bật ra.

“Thu Tuyết, ngươi khiếnchúng ta thất vọng rồi!” Thượng Quan Dung đau đớn kịch liệt một mặt kinh ngạcnhìn người.

Lần trước khi đại tẩu gặptai kiếp, nàng đã sớm hoài nghi nội gian là nàng, lại sau khi xác nhận quamiệng Trần lão gia, chỉ cảm thấy thất vọng đau khổ không thôi. Nhưng niệm tìnhcông lao của Lí Nghĩa đối Minh Nguyệt sơn trang, nàng nguyên muốn đối nàng xửphạt khoan hồng, nhưng nàng lại không biết hối cải, lại còn ra tay giết người,chỉ sợ cho dù là ai cũng không cứu được nàng.

“Thu Tuyết, không nghĩtới ngươi chính là cái nội gian kia, khi Dung Dung nói với ta là ngươi, tanguyên bản còn muốn nể mặt mũi Lí Nghĩa, tha tội chết cho ngươi. Nhưng ngươidám lại đối Liên Nhi hạ thủ, ta không thể lại bỏ qua cho ngươi !”

Thượng Quan Ngân ôm chặtthiên hạ trong lòng, xác định nàng chính là ngất đi, hoàn toàn không nguy hiểmgì, mới an tâm hơn nhiều. Một cỗ bừng bừng tức giận cũng nháy mắt mãnh liệt màlên, gương mặt âm đức che kín sát ý cắn huyết.

“Cầu trang chủ hạ thủ lưutình, tha Thu Tuyết tội chết!”

Lí Nghĩa cuống quít quỳxuống, mặc dù không thể tin muội muội sẽ làm ra loại chuyện thương thiên hại lýnày, nhưng vẫn là hy vọng có thể bảo vệ nàng không chết.

Lí Thu Tuyết biết chínhmình đã trúng kế, nguyên lai nàng sớm bị hoài nghi, còn muốn nói thừa dịp hômnay đã được năm tháng, huynh muội Thượng Quan Ngân hai người sẽ đi đến y quáncùng hiệu thuốc, không nghĩ tới ngược lại là trúng bẫy.

“Thượng Quan đại ca huynhnên biết, muội từ nhỏ đã thích huynh, nhưng là huynh thà rằng bị thế nhân cườinhạo, cũng muốn cưới cái ngốc tử. Muội không muốn huynh bị người ta chỉ trỏ,cho nên mới đem nàng tiễn bước.” Lí Thu Tuyết tuy rằng sợ hãi sát ý trên mặthắn, vẫn là rưng rưng nói ra tâm ý chính mình đối với hắn.

“Ngươi không chỉ có cùngTrần Côn phụ tử thông đồng đem Liên Nhi mang đi, còn thiết kế đem nàng bán vàothanh lâu đi, khiến cho nàng bị người đạp hư, ngươi cũng là một nữ tử, tại saolại làm ra loại chuyện táng tận lương tâm này!”

Thượng Quan Ngân nghĩ đếnđiểm này, liền không thể tha thứ nàng, nếu không phải Liên Nhi gặp may, gặp gỡVương ma ma, chờ khi hắn tìm được nàng, hắn đã không dám tưởng tượng nàng sẽbiến thành loại bộ dáng nào.

“Muội không có, muội chỉlà muốn bọn họ đem Thủy Liên mang đi, cũng không muốn bọn họ đem nàng bán vàothanh lâu đi.” Lí Thu Tuyết vội vã làm rõ, chuyện nàng làm sai nàng tuyệt sẽkhông chống chế, nhưng chuyện nàng không làm nàng cũng sẽ không thừa nhận.

“Cho dù ngươi không có,nhưng hôm nay ngươi đối Liên Nhi lại ra thay giết người, đây chính là chuyệnchính mắt chúng ta thấy, ngươi còn có cái gì để nói?”

Thượng Quan Ngân hắc đồngnhư đao, lạnh như băng nhìn thẳng nàng.

“Thượng Quan đại ca, nàngkhông đáng để huynh đối nàng tốt như vậy, nàng nếu biết tâm ý của huynh, huynhlại như thế nào phải chuyển đi thư phòng? Huynh khắp nơi vì nàng suy nghĩ, nàngkhông có một chút cảm kích, ngược lại còn làm hại huynh vì nàng thất hồn lạcphách.” Lí Thu Tuyết liều lĩnh hô, cái nữ nhân kia không biết quý trọng, nếuđổi thành là nàng, tuyệt sẽ không tổn thương tâm của hắn như vậy.

“Câm mồm, đó là chuyệncủa ta, còn không tới lượt ngươi đến quản! Ngươi lại nhiều lần làm hại LiênNhi, còn không biết hối cải, không chỉ ta không dung tha ngươi, Minh Nguyệt sơntrang cũng không dung tha ngươi.”

Thượng Quan Ngân lời nóivô tình lạnh như băng, làm Lí Thu Tuyết sắc mặt trắng bệch, cũng làm cho LíNghĩa đang quỳ, chảy xuống một thân mồ hôi lạnh.

“Khụ...... Khụ......”

Người trong lòng độtnhiên ho lên, Thượng Quan Ngân vội vàng vỗ nhẹ lưng nàng, liên tiếp đến khitiếng khụ hơi dừng, Thủy Liên cũng mở mắt, nhìn hắc đồng lo lắng của hắn, taynhỏ bé tóm lấy bàn tay to của hắn, nói nhỏ:

“Ta cho nàng đi.”

Thượng Quan Ngân không dựđoán được nàng vừa thanh tỉnh, chính là mở miệng thay người muốn giết nàng cầutình, hắc đồng khó có thể tin nhìn nàng.

“Được không? Chàng nếu sợnàng lại thương tổn thiếp, như vậy đem nàng đuổi ra sơn trang thì tốt rồi,không cần thương tổn nàng.”

“Vì sao? Nàng hết lần nàyđến lần khác hại nàng, vì sao còn muốn thay nàng cầu tình?”

Thượng Quan Ngân hắc đồngnhìn thẳng nàng, tựa hồ muốn nhìn nhìn xoáy xem trong lòng nàng rốt cuộc lànghĩ cái gì, chẳng lẽ nàng không biết nhân từ với địch nhân, chính là đối tànnhẫn với chính mình sao?

“Thiếp chỉ là không muốnthấy có người bị thương, huống chi hiện tại thiếp lại không có việc gì. Đượckhông, tha cho nàng, Lí Nghĩa đối với chàng trung thành và tận tâm, chàng nhẫntâm giết chết muội muội duy nhất của hắn sao?”

Con mắt sáng trong suốtnhìn hắn cầu xin, nàng có tự tin chỉ cần là nàng yêu cầu, hắn tuyệt sẽ không cựtuyệt nàng.

Thượng Quan Ngân thật sâuchăm chú nhìn nàng hồi lâu, đồng thời ôm lấy nàng, hướng Lí Nghĩa phía sau bỏlại một câu:

“Lí Nghĩa, lập tức đemnàng mang đi, vĩnh viễn đừng để cho ta gặp lại nàng, bằng không cũng đừng tráchta vô tình.”

“Cám ơn trang chủ, phunhân.”

Lí Nghĩa cảm kích dập đầunói lời cảm tạ, vội vàng đem Thu Tuyết đuổi khỏi Minh Nguyệt sơn trang.

Thượng Quan Dung nhìnthân ảnh đi xa kia, chu môi gợi lên một chút cười, nàng có dự cảm, mọi chuyệnđều đã qua đi bế tắc đã thông lại rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.