Edit:Salad Lê Sân vô cùng vui vẻ, lăn lộn Tô Du. Chỉ đáng thương cho Tô Du không thể nói, cho nên liền mặc kệ không thèm lên tiếng. Lê Sân nháo đủ rồi, cũng liền buông lỏng gò má anh đã bị mình chà đạp đến phiếm hồng ra: "Đi thôi, tiếp tục ngắm cảnh nào." Cô nói rồi cầm tay Tô Du không hề khách khí. Đùa hả, bọn họ cái gì cũng đều đã làm rồi. Tô Du liếc sườn mặt vui vẻ phấn chấn của cô, hơi nắm chặt tay mình, làm cho cô cảm thấy nhẹ nhàng hơn. Thành phố Z vẫn còn có nguồn điện nhất định cung ứng, chỉ là không được như hồi trước. Đèn đường đều đổi thành màu đậm, có chút u ám, nhưng cũng may cửa hàng mặt tiền ven đường đền bù khuyết điểm này. Có ít cửa hàng bật đèn vàng mờ nhạt, có một vài ngọn nến, nhìn có vài phần tình thú. Lê Sân đi đến trước một mặt tiền cửa hàng, đến chỗ bày hàng cửa hàng chọn lựa. "Hoan nghênh quý khách." Chủ cửa hàng nhiệt tình ra đón khách, chỉ là trong một giây nhìn thấy Lê Sân và Tô Du, khuôn mặt tươi cười đột nhiên im bặt, đọng lại ở trên mặt hắn. Lê Sân không rõ nguyên nhân ngẩng đầu nhìn hắn: "Sao vậy —— Hạ Vĩ?" Lê Sân nhướng mày: "Tự nhiên lại gặp anh ở đây, nên nói chúng ta có duyên? Hay là oan gia ngõ hẹp đây?" Hạ Vĩ lúc này có chút chật vật, hắn mất đi một cánh tay, mặt đầy tang thương cùng phong trần. Hắn không nói gì, chỉ yên lặng đặt đồ bán lại chỗ cũ: "Nếu không mua, thì đi đi." Nhìn dáng vẻ hắn đã trải qua rất nhiều chuyện, trong tiệm chỉ có một mình hắn, đã từng là một dị năng giả cường đại lại phải lưu lạc đến tận đây, hiển nhiên không phải dăm ba câu là có thể nói rõ. Hạ Tuấn cùng mấy người khác đều đã không thấy bóng dáng. Lê Sân rất tò mò chuyện này, cô cũng biết rõ vì sao Hạ Vĩ không mở miệng. Dù sao cũng đã từng đối đầu, cô cũng không đến mức quá đồng tình đến nỗi mua đồ vật của hắn. "Đi thôi." Cô kéo kéo Tô Du, xoay người rời đi. —————— Tô Du không phải là người giỏi biểu đạt tình cảm, chính anh cũng tự biết rõ mình. Quan hệ của Lê Sân và anh thật sự là có chút không rõ ràng giống như bọn họ đã làm chuyện yêu. Lê Sân vẫn luôn ở bên anh, thậm chí vì cứu sống anh mà làm mình bị thương. Nhưng anh vẫn không cảm giác được tình cảm của cô. Cô vẫn giống như đang hoàn thành nhiệm vụ, đối tốt với anh,không thể hiểu được bảo vệ anh em họ. Thậm chí trong khoảnh khắc bọn họ vui thích nhất, cũng chỉ là đang phát tiết tình cảm mãnh liệt không chỗ để giải toả. Nhưng Tô Du thấy vậy là đã đủ rồi, anh cũng không cầu mong Lê Sân tốt với anh nhiều thêm nữa, như bây giờ đã quá nhiều. Chỉ là anh sợ, sợ cô sẽ tự nhiên rời đi. Có lẽ có một ngày, cô sẽ thấy anh nhàm chán. Lê Sân chỉ có ngẫu nhiên mới có thể toát ra cảm xúc, nhiều lúc anh không nhìn thấu cô. Tô Du nhìn bóng Lê Sân đi phía trước bị kéo dài, không khỏi chậm rãi dừng bước chân. Lê Sân đi được một đoạn, quay đầu thấy Tô Du rũ đầu đứng ở phía sau mình, không khỏi nghi hoặc nói: "Sao vậy, không theo kịp hả?" Suốt một buổi tối Tô Du hơi lạ. Nửa bên gò má Tô Du bị bóng đêm bao phủ, anh nghe thấy câu hỏi của Lê Sân, nhưng chỉ duỗi tay xoa tóc mái. Tựa hồ làm như vậy có thể che đi tâm tình chân thật của mình. "Em nói..." Anh hít sâu một hơi, ánh mắt thâm thúy: "Em sẽ luôn luôn ở bên anh và Tiểu Lãm sao?" Tô Du nói xong lời này, cũng không muốn ngẩng đầu, anh nhìn chằm chằm mặt đất, như nơi đó có cái gì đặc biệt. Anh như đang thấp thỏm bất an. "Sao đột nhiên lại hỏi cái này," Lê Sân lúc này mới hiểu anh rối rắm cái gì cả đêm, có chút dở khóc dở cười. "Tôi đang rất tốt, sao lại muốn chạy chứ?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]