Edit: Salad
Tô Du có chút hoang mang, tóc mái anh buông xuống trước trán,mấy tuần rồi chưa cắt nên bây giờ đã dài hơn lúc trước.
"Vì sao phải bảo vệ anh và Tô Lãm?"
Anh bình tĩnh nhìn cô, tựa như đang chờ đợi đáp án của cô.
Lê Sân vẫn rất thích đôi mắt của Tô Du.
Cô có thể không keo kiệt mà nói rằng , đây là đôi mắt sạch sẽ nhất trong số những đôi mắt cô đã gặp qua. Thậm chí cô còn cảm thấy nó giống như một mặt kính màu đen, có thể chiếu rọi ra những thứ chân thật nhất trong lòng.
Lê Sân cảm thấy điều này không có gì khó nói:
"Đó là trách nhiệm của tôi."
Cô nói thật thông thuận, bất luận là nhiệm vụ của hệ thống, hay là giả thuyết của cốt truyện, đây đều là tự cô chọn.
Cho nên, đây là trách nhiệm của cô.
"Bọn họ đều đối xử như vậy với chúng ta, rõ ràng là em có thể chỉ lo cho mình, không phải sao?"
Ánh mắt Tô Du không rời đi:
"Không phải nhiệm vụ của em chỉ là hộ tống bọn anh đến thành phố Z sao, nếu hết thảy đều giống như lời em nói, vậy sau khi em hoàn thành nhiệm vụ, có phải là em sẽ đi luôn không?"
Lông mi Tô Du nhỏ dài, tuy không phải là loại thật dày, nhưng lại rõ ràng, độ cong hoàn mỹ. Bây giờ Lê Sân đã tới gần anh, cho nên thấy rõ ràng.
Khi anh chớp mắt, đuôi mắt sẽ hơi gợi lên, sau đó mí mắt che trên con ngươi mênh mông một tầng hơi nước, tựa như một tấm sa mỏng che
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-the-ngang-doc/1706436/chuong-182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.