Edit:Salad
Khi Lê Sân mở cửa ra đã bị Tô Du ôm vào trong ngực.
Anh cũng mặc kệ thân thể ướt ngượng ngùng của cô giờ phút này, tựa như báu vật đã mất mà tìm lại được, Lê Sân thậm chí có thể cảm nhận được thân thể anh run rẩy rất nhỏ.
Cô thở dài một hơi:
"Tôi không sao."
Cô vỗ vỗ bả vai Tô Du, muốn giúp anh bình tĩnh lại.
"Ai thèm lo lắng cho em!"
Tô Du cắn chặt hàm răng, nghĩ một đằng nói một nẻo lời nói, lại không chịu thả lỏng một chút nào.
"Anh không thấy khổ sở một chút nào."
Anh nói có chút mất tiếng, một bên nói,một bên chôn mặt vào bả vai cô. Thực nhanh Lê Sân đã nhận thấy được trên vai tràn ngập một mảng ướt át, nóng rực xuyên thấu qua quần áo.
Người đàn ông nghĩ một đằng nói một nẻo này...
Lê Sân cười nhạt ôm sát eo anh, quả nhiên mình cứu anh ta là đúng, nếu về sau không nhìn thấy anh nữa, sẽ rất tịch mịch.
Tuy sắc mặt cô tái nhợt, nhưng trong mắt lại tràn ngập ấm áp.
Cô cũng không hối hận với quyết định của mình, mỗi một thế giới sẽ tương ứng với một lần lựa chọn khác nhau.
Tầm nhìn của cô bé Tô Lãm bị Tô Du chặn lại, chỉ có thể ủy ủy khuất khuất ôm sau eo Lê Sân, dùng đầu như lông xù xù cọ cọ:
"Chị, Tiểu Lãm cũng muốn ôm."
Lê Sân vươn tay ra, xoa lộn xộn tóc cô bé, sau đó cười sang sảng.
Cô vẫn rất hạnh phúc, không phải sao?
——————
Ba người đi một đường, rốt cuộc một tháng sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-the-ngang-doc/1706434/chuong-180.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.