Edit:Salad
Sau khi Tô Du tỉnh lại, ngực còn ở ẩn ẩn đau. Anh bừng tỉnh xoa ngực, nhất thời có chút không kịp phản ứng.
Nếu anh nhớ không nhầm, rõ ràng vừa rồi mình đã... đau đớn trước khi chết vẫn còn tồn tại rõ ràng trong đầu anh.
Người cuối cùng anh nhìn thấy chính là Lê Sân.
Hốc mắt Tô Lãm phiếm hồng sau khi khóc thút thít, sau khi nhìn thấy Tô Du mở hai mắt, cô bé nhào vào trong lòng ngực Tô Du:
"Anh hai, mau nhìn chị một chút, chị bị đau."
Tiếng cô bé mang theo khàn khàn nghẹn ngào khiến người khác lo lắng.
Đau?
Ngực Tô Du tự nhiên cứng lại:
"Sao lại thế này?!"
Anh nâng gò má Tô Lãm lên lau đi nước mắt hơi lạnh. Nhưng trong mắt anh, lại không che dấu được vội vàng.
Tô Lãm thút tha thút thít trả lời, khuôn mặt nhỏ đỏ lên:
"Chị, sau khi chị cứu anh, liền mang chúng ta tới nơi này, hiện tại chị đang khóa mình ở trong phòng. Em, em nghe thấy được tiếng."
Tiếng rên rỉ thống khổ đứt quãng khó có thể nhẫn nại, có khi thậm chí có thể nghe thấy tiếng cô đập mặt vào tường.
Lúc này Tô Du mới phát hiện, chỗ bọn họ ở là một nơi rách nát, anh vừa mới nằm ở trên sô pha, từ chỗ phòng ngủ chính truyền tới từng tiếng quay cuồng.
Anh bất chấp thân thể tê mỏi, lảo đảo chạy tới trước cửa phòng ngủ, liều mạng đấm cửa:
"Mở cửa! Lê Sân! Mau mở cửa!!!"
Anh không thể hiểu được sống lại nhất định có quan hệ với phản ứng dị thường bây giờ của cô!
Khoá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-the-ngang-doc/1706433/chuong-179.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.