Tô Du sốt suốt bốn năm ngày, Lê Sân và Tô Lãm vẫn luôn canh giữ ở bên người anh.
Lúc đầu ba người cũng chưa tính ở trong doanh trại bao lâu, hiện tại bởi vì Tô Du chưa tỉnh, chỉ có thể tạm thời chậm kế hoạch.
Tới ngày thứ sáu, nhan sắc quỷ dị trên mặt Tô Du mới chậm rãi lui xuống.
Lê Sân phát hiện đầu tiên, cô vốn không cần ngủ, mấy ngày cô gác đêm ở trong không gian này đều nghiên cứu cốt truyện, chủ yếu là nhiệm vụ quá mức mơ hồ, cô cân nhắc thời gian có hạn.
Tô Du mở mắt, Lê Sân liền nhìn qua:
"Cảm giác thế nào?"
Nhìn Tô Du khôi phục khuôn mặt như trước, Lê Sân âm thầm nhẹ nhàng thở ra.
Tô Du cố hết sức chỉ cổ họng mình, ý bảo mình không nói được.
Lê Sân chạy rót một cốc nước, đỡ đầu của anh lên, đưa cốc đến miệng của anh.
Dòng nước ngọt thanh làm dịu đi yết hầu khát khô khó nhịn, làm Tô Du cảm thấy thoải mái hơn nhiều, chẳng qua khi anh mở miệng, khó tránh khỏi hơi bị mất tiếng:
"Tôi đã hôn mê bao lâu rồi?"
Anh hỏi.
Lê Sân đặt cốc nước xuống:
"Bây giờ là rạng sáng thứ sáu, mấy ngày nay anh khiến Tiểu Lãm mệt muốn chết rồi, cho nên hiện tại em ấy còn đang ngủ."
Cô nói, tiếng nói ấm áp nhẹ nhàng.
Cũng đúng, đầu tiên là Lê Sân một thân đầy máu từ bên ngoài trở về, đau đớn phát tác. Chờ cô tốt hơn, Tô Du lại không thể hiểu được ngã xuống, Tô Lãm hai ngày này thừa nhận áp lực cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-the-ngang-doc/1706426/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.