Tô Du nói, vươn ngón trỏ, hơi hơi cúi người sát vào cô.
Đầu ngón tay trắng nõn chạm vào trán của cô, cảm giác mát lạnh từ da thịt truyền đến, thẩm thấu vào mỗi dây thần kinh.
Cô đột nhiên cảm thấy trước nay chưa từng thanh tỉnh, bình thản như vậy.
Chờ đến khi Tô Du lấy ngón tay ra, cô liền bừng tỉnh như vừa ở trong mộng.
"Cảm giác thế nào?"
Tô Du có chút thấp thỏm hỏi, đôi con ngươi xinh đẹp tập trung vào biểu tình trên mặt cô, sợ mình bỏ lỡ một chút.
"Cảm giác..."
Lê Sân chần chờ, như còn ở trong dư vị vừa rồi,
"Có chút kỳ quái."
Cô hơi nhăn mi lại, thần sắc không rõ.
Tô Du thấy thế, nhịn không được chà xát ngón tay, theo động tác của anh, một ánh sáng xanh biếc xuất hiện quanh đầu ngón tay anh, nhìn qua như một dải lụa trong suốt.
Lê Sân có thể từ trong vầng sáng nhàn nhạt kia cảm nhận được hơi thở điềm tĩnh, cái này không phải kỹ năng đặc biệt xuất sắc gì nhưng đối với cô mà nói nó đã là một sự hỗ trợ rất lớn.
"Không tồi."
Cô nghiêng môi cười,
"Nhưng hình như còn thiếu cái gì."
Tuy rằng đã bình tĩnh trở lại,, nhưng vẫn chưa thoải mái. Hiện tại nhìn người nào đó có bộ dáng không hề tự giác, cô cảm thấy đói bụng.
Vì thế cô kéo cổ áo Tô Du, cưỡng bách anh đối diện với mình.
"Có phải là anh đã quên cái gì hay không?"
Mắt diễm lệ như lửa hơi hơi nheo lại,hơi thở của cô cực nóng, có thể làm cho người khác bốc cháy theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-the-ngang-doc/1706427/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.