Đau đớn từ đầu xuống mỗi một dây thần kinh đến mũi chân, cô đau đến cuộn tròn người lại, cả người đều mất đi thần thái ngày xưa.
Tô Du thấy cô như thế,lòng nôn nóng không thôi, nhưng hiện tại anh lại bất lực.
"Chờ tôi đi tìm người giúp cô!"
Tô Du lập tức đứng lên, đây cũng là biện pháp duy nhất anh có thể nghĩ đến lúc này.
Sắc mặt Lê Sân tái nhợt tay vươn ra bắt ống tay áo anh:
"Đừng đi."
Cô không thể để cho người khác biết nhược điểm của cô, hiện giờ bọn họ kiêng kị thực lực của cô, nhưng luôn có người cảm thấy cô là một sự uy hiếp,cô còn chưa kịp tiêu diệt đồng loã của Dư Dao Nam.
Lê Sân nói khi đang thở phì phò, trán mướt mồ hôi, nhìn yếu ớt hơn ngày thường rất nhiều.
"Đến lúc này cô còn muốn cậy mạnh?!"
Tô Du không dám tin giương giọng nói,
"Nhỡ xảy ra chuyện gì thì sao!"
Anh trừng mắt, nhìn tràn đầy tức giận.
Lê Sân lại lắc đầu:
"Trong chốc lát... Sẽ tốt lên thôi..."
Cô kiên trì lôi kéo Tô Du, chân thật đến đáng tin.
Tô Du chỉ đành oán hận đóng cửa lại.
Trong mắt cô bé Tô Lãm chứa nước mắt trong suốt chưa rơi xuống. Lê Sân ở trong lòng cô bé, vẫn luôn là đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, nhưng hiện giờ cô cứ như vậy ngã xuống.
"Chị, không đau không đau"
Cô bé nhỏ nỗ lực nuốt nước mắt trở về, cưỡng bách mình vui vẻ.
Chị ấy khó chịu như vậy, cô không nên trưng ra vẻ mặt đưa đám.
Trong lòng Lê Sân tràn ngập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-the-ngang-doc/1706425/chuong-171.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.