Chương trước
Chương sau
Mạnh Trường Khác nhìn mỹ nhân nhi trước mặt, mấy giọt nước mắt như ngọc chảy từ mắt nàng xuống đọng lại ở trêи cằm nhòn nhọn nhìn rất mê người.
Hắn đã nhìn thấy rất nhiều biểu cảm của Lê Sân, khô khan, tự đắc, thẹn thùng vũ mị, ghen tuông nhưng trước nay chưa từng nhìn thấy nàng khóc đáng thương như vậy.
Lại không biết làm cách nào để dỗ nàng.
“Ta vẫn chưa nói gì mà nàng đã khóc rồi.”
Mạnh Trường Khác buồn cười lau nước mắt nàngđi , động tác trêи tay tự nhiên nhẹ nhàng hơn. Hắn không biết mình cũng sẽ có lúc thương hương tiếc ngọc như vậy, không phải mình thật sự đã gặp phải khắc tinh rồi chứ.
Lê Sân nghe thấy thanh âm của hắn, lại được đối xử như vậy, trong xương đều không ngăn được mềm mại lên.
“Ta, ta, sợ, chàng sẽ giận ta.”
Nàng lắp bắp nói, cảm thấy mình làm như vậy rất mất mặt liền nghẹn ngào, nhào vào trêи đầu vai hắn.
Mạnh Trường Khác chỉ đành dở khóc dở cười vỗ vỗ trấn an nàng. Hắn nhớ lúc trước mình định tới đây để hỏi tội nàng nhưng sao hiện giờ lại lẫn lộn đầu đuôi.
Hắn âm thầm than một tiếng.
“Đừng khóc, ta chưa từng giận nàng.”
Hắn nhẹ giọng nói ở bên tai nàng , nếu người quen hắn thấy, chỉ sợ cũng không dám tin vào hai mắt của mình, Mạnh Trường Khác ôn nhu như thế, quả thực giống như là một người khác.
Lê Sân ghé vào trong lòng hắn, nghe hắn nói, hai mắt đẫm lệ ʍôиɠ lung nhìn hắn:
“Thật sự không giận?”
Mạnh Trường Khác lắc đầu, cười nói:
“Không giận.”
Hốc mắt Lê Sân lại đỏ lên một vòng.
Quả nhiên nữ nhân đều được làm từ nước, Mạnh Trường Khác hiểu rõ phải khéo léo. Nhưng nói giận nàng cũng khóc, không giận cũng khóc, hắn hoàn toàn không có biện pháp.
Nhưng Lê Sân cũng không cần hắn có biện pháp khác, nàng cảm động đủ rồi, liền gạt lệ, đè hắn xuống giường thật mạnh.
Nhất thời Mạnh Trường Khác không kịp đề phòng lúc phản ứng lại,môi mình đã bị Lê Sân ngậm.
Áo màu đen bên ngoài thực nhanh đã bị cởi ra, lộ ra áօ ɭót tuyết trắng, hắn ngực lõa lồ một mảng, lại không nhìn rõ đó là xiêm y hay là da thịt.
Lưỡi mềm mại để giữa hàm răng của hắn, nhu nhược dán lấy lưỡi hắn, vừa giống như lấy lòng vừa như dụ dỗ, chỉ chốc lát sau liền chọc đến Mạnh Trường Khác hắn tự giác đáp lại nàng.
Quần áo Lê Sân vốn mỏng manh, lúc này bị nàng lôi kéo một lần, liền lặng yên không một tiếng động rơi xuống đất.
“Nha đầu, từ từ.”
Suýt nữa bị bá vương ngạnh thượng cung rốt cuộc Mạnh Trường Khác đã gọi được vài phần lý trí trở về, nơi này dù sao cũng là vương phủ, hắn vốn không muốn cùng Lê Sân hoan hảo.
—— mặc dù giờ phút này ɖu͙ƈ vọng dưới thân hắn bừng bừng phấn chấn, kêu gào liều chết triền miên cùng nàng.
Lê Sân lại không muốn.
“Ta không muốn chàng đi.”
Nàng cắn môi chăm chú nhìn hắn, giờ phút này nàng gần như không còn gì ngoài áo lụa nửa cởi che ở trêи đầu vai mượt mà trắng nõn.
Cái yếm vàng nhạt kia không che được dáng người nàng, một nửa nhũ thịt phấn nộn lõa lồ ở bên ngoài, mơ hồ có thể thấy được độ cong phập phồng.
Vòng eo mảnh khảnh bình thản mềm mại, da thịt trắng nõn mang theo hương thơm.
Trong mắt nàng đều là hắn, tình ý thẹn thùng sắp tràn ra ngòai.
“Nơi này là vương phủ…”
Mạnh Trường Khác miễn cưỡng áp xuống từng trận ɖu͙ƈ vọng, quay đầu đi không nhìn hoạt sắc sinh hương trước mặt.
Lê Sân cười hì hì mổ lên môi hắn một nhát, bàn tay trắng dao động, lướt qua ngực hắn, cuối cùng dừng ở trêи căn nướng năng kiên quyết kia.
“Chỉ cần nhẹ nhàng là được.”
Nàng nói, tay hơi dùng lực một chút.
Thân Mạnh Trường Khác run lên thật mạnh, hít ngược một ngụm khí lạnh.
Hắn nghe thấy mình nghiến răng nghiến lợi nói từng chữ,:
“Đừng, nháo,.”
Nếu không, hắn thật sự không biết mình có kiềm chế được hay không.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.