Lê Sân biết rõ hắn sẽ không đối xử với mình thô bạo nên không kiêng nể gì ở trêи người hắn đốt lửa khắp nơi.
Xúc cảm hơi lạnh tinh tế giống như ngọc, lưỡi nàng từ giữa môi hắn trượt xuống, ái muội hôn xuống cằm hắn, sau đó dừng lại ở trêи hầu kết của hắn.
Nàng nhẹ ʍút̼ nơi nhô lên mượt mà kia.
“Không đi có phải tốt hơn không?”
Nàng tội nghiệp nhìn hắn, trong mắt đều là khẩn cầu.
Lòng Mạnh Trường Khác đã dao động, nhưng vẫn cầm lấy cái tay không an phận của nàng, đan mười ngón tay vào nhau đặt lên trêи ngực mình.
“Ta cũng muốn ở lại nhưng có rất nhiều người ở xung quanh đây, nếu truyền ra ngoài thanh danh của nàng sẽ bị ảnh hưởng.”
Hắn không hỏi Lê Sân vì sao tự nhiên chết đi rồi sống lại cũng không hỏi nàng tại sao lại thành quận chúa, cái gì hắn cũng không hỏi, chỉ dùng toàn tâm toàn ý tin tưởng nàng, suy nghĩ cho nàng.
Trong lòng Lê Sân biết hắn cẩn thận không muốn gây ra động tĩnh lớn nên hôm nay sợ là không giữ được hắn ở lại.
Vì thế nàng khẽ cắn môi, đột nhiên rút tay mình ra, câu lấy cổ hắn, ôm vững chắc.
Mạnh Trường Khác sợ nàng bị đụng phải, không thể không đưa một bàn tay ra ôm lấy eo nàng.
Lê Sân liền nhân cơ hội này cởi qυầи ɭót, cầm ƈôи ȶɦịt sớm đã cứng rắn của hắn hăng hái ngồi xuống.
Nhưng nàng vẫn chưa đủ ướt át, nên dừng lại tại chỗ, nàng không đi lên tiếp. Dù sao cũng đã qua một thời gian dài không hoan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-the-ngang-doc/1706361/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.