Chương trước
Chương sau
Lê Sân vẫn luôn kéo Lê Chiêu đi tới sau khu dạy học , thẳng đến khi nhìn không thấy thân ảnh Tiếu Kỳ mới dừng lại.
"Làm phiền rồi."
Lê Sân lẩm bẩm buông lỏng tay Lê Chiêu ra, hiếm khi có biểu hiện sinh động ra mặt như vậy.
Lê Chiêu búng búng cái trán của nàng, khóe môi nhếch lên, ý cười thanh thiển:
"Làm sao thế, mấy ngày trước đây còn vì hắn mà giận anh, hôm nay đã di tình biệt luyến rồi?"
Ngữ khí hắn mang theo ý trêu chọc, nhưng trong mắt lại tiềm tàng thâm ý. Tâm tư mẫn cảm Lê Sân đoán ra, Lê Chiêu đã bắt đầu hoài nghi.
Tâm Lê Sân vừa động, trên mặt thực nhanh đã hiện ra biểu tình ủy khuất .
"Rõ ràng, rõ ràng là anh sai."
Lê Chiêu nghe xong sửng sốt, kinh ngạc nói:
"Anh có quan hệ gì đến việc này?"
Lê Sân cắn môi, hai tròng mắt rũ xuống thấp, lông mi màu đen ở chỗ hốc mắt nàng rũ xuống một bóng râm.
Cắn môi là động tác nhỏ nguyên thân thích làm ,cô nương quật cường này tuy có chút quái gở nhưng thật ra thập phần thông minh.
"Tại sao mấy ngày nay anh đều không quan tâm đến em, em chỉ nghĩ là nếu làm như vậy, có phải anh sẽ để ý đến em nhiều hơn một ít."
Lê Sân nói nửa thật nửa giả, đoạn thời gian trước đây Lê Chiêu bận rộn, trễ nãi Lê Sân là thật, đến nỗi Lê Sân có phải bởi vì nguyên nhân này mới làm bộ thích Tiếu Kỳ hay không rất là khó nói.
Thần sắc Lê Chiêu lập tức ngưng lại.
Hắn từ trước đến nay không nghĩ tới, mối quan hệ của hai người bọn họ là do mình tạo thành.
Áy náy trong lòng lập tức phun trào ra, Lê Chiêu hơi hé miệng, cứng họng không biết nói cái gì.
Chờ đến khi Lê Sân cắn môi đến trắng bệch, hắn mới đau lòng ôm chầm nàng, vỗ nhẹ lưng nàng trấn an nói:
"Sẽ không, về sau anh sẽ không bao giờ làm như thế nữa, tất cả đều là do anh sai."
Lê Sân nhấc mí mắt lên nhìn hắn:
"Anh sẽ giữ lời chứ?"
Lê Chiêu thò lại gần, nhẹ dán lên cái trán của nàng, sủng nịch nói:
"Tuyệt đối sẽ không đổi ý."
Lê Sân lập tức chuyển từ buồn sang vui, hoan hô một tiếng ôm cổ hắn , nhanh chóng ở trên khóe miệng hắn mổ một ngụm, sau đó tươi cười liền hiện ra.
Lê Chiêu còn chưa có phản ứng lại, xúc cảm ấm áp trên cánh môi thật lâu chưa tan, hắn ngơ ngẩn xoa xoa khóe miệng, trong lòng tràn ngập tư vị phức tạp .
Kinh hoàng, mê mang, mừng thầm, lại cô đơn thiếu vắng thống khổ khi nghĩ đến bị huyết thống ràng buộc.
Hắn bị làm sao vậy?
Ngày hôm nay, sợ là Lê Chiêu sẽ không có tâm tư đi học.
Lê Chiêu bên kia tạm thời không nói, Trong đầu Lê Sân cũng gặp không ít phiền toái.
Đầu tiên, nàng phí rất nhiều thời gian mới tìm được vị trí của mình . Bởi vì những nhiệm vụ này độ tự do rất cao, nàng trừ bỏ có thể có được bộ phận ký ức quan trọng ở ngoài của nguyên thân , mặt khác đều phải dựa vào bản thân mình tự tìm.
Nguyên thân hiển nhiên không phải là người được hoan nghênh , vào phòng học liền một người nói chuyện cũng không có. Vì không thể khiến cho người khác hoài nghi, Lê Sân vẫn trương bộ mặt than , thông qua những cái ký ức thiếu đến đáng thương đó tới tìm được bàn học của mình.
Nàng mới vừa ngồi xuống không lâu, ngoài cửa lại có người tới tìm nàng.
Lê Sân cho rằng người tìm nàng là anh trai nhà mình , cho nên khi nàng nhìn thấy Tiếu Kỳ ngoài cửa , tâm tình kém tới cực điểm.
"Chuyện gì."
Lê Sân lười lấy sắc mặt tốt đối với hắn, hỏi chuyện cũng thập phần không kiên nhẫn.
Gương mặt tươi cười của Tiếu Kỳ trong nháy mắt cứng đờ.
"Tiểu Sân, buổi tối hôm nay em có bận hay không...?"
Tiếu Kỳ nhẫn nại mở miệng hỏi nàng, đáng tiếc lời nói còn chưa nói xong đã bị Lê Sân chặn họng.
"Không có thời gian."
Tiếu Kỳ không ngừng cố gắng:
"Anh muốn hẹn em đi...."
Lê Sân không chút khách khí:
"Không hẹn."
Bởi vì bị nàng chặn họng, lời nói của Tiếu Kỳ nghẹn trong cổ họng nói không nên lời.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.