"Không có việc gì thì đừng tìm tôi."
Lê Sân liếc mắt ghét bỏ hắn một cái, xoay người đi vào trong phòng học.
Trước khi xuyên qua nàng còn ảo tưởng rằng nếu không cẩn thận thông đồng nam chủ , ba người có thể có một hồi tuồng kích động nhân tâm ngược luyến hay không . Không nghĩ tới hiện thực lại tàn khốc như thế , nam chủ như vậy cũng chỉ có thể sử dụng để làm nền cho sự tồn tại của ca ca.
Tiếu Kỳ không biết chịu nhục nên thức thời,thời gian sau quả nhiên không có đến tìm nàng nữa. Lê Sân nhai xong một chương trình học oanh tạc buổi sáng rồi nghỉ ngơi đang muốn đi tìm Lê Chiêu đi ăn cơm trưa, lại bị báo cho biết hắn đã xin nghỉ về nhà.
Lê Sân kinh ngạc,trên đường về phòng học tâm nàng vẫn luôn không yên, sợ Lê Chiêu làm ra chuyện gì sợ nàng lo lắng mới không nói cho nàng. Nàng càng nghĩ càng ngồi không yên, cuối cùng vẫn xin thầy giáo về nhà.
Trước khi chạy về nhà, Lê Sân đi mua chút cháo thanh đạm , liền sợ thân thể Lê Chiêu không thoải mái, ăn không hết.
Thời điểm về đến nhà đã là buổi chiều, Lê Sân lấy chìa khóa mở cửa, nhẹ nhàng đóng cửa lại, sợ đánh thức Lê Chiêu có lẽ đang nghỉ ngơi.
Nàng rón ra rón rén đi đến trước cửa phòng Lê Chiêu , nghiêng tai nghe, liền chuẩn bị mở cửa.
"..... Sân..... A........ Ừm... Sân...."
Sau đó không có hành động, phòng trong liền truyền đến một trận tiếng rên rỉ ,tiếng nói thanh nhuận của Lê Chiêu ngày xưa trở nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-the-ngang-doc/166295/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.