7
Không biết đã thay khăn bao lần, nhưng Lý Diễm vẫn không khỏe lại.
Và ngoài cửa sổ, lại một tiếng sấm giáng xuống.
Ta sợ hãi nằm rạp trong lòng hắn, không kiềm được òa khóc nức nở.
「Phu quân, chàng có thể mau khỏe lại không?」
「Dao Dao sợ lắm.」
Không biết là vì tiếng sấm quá lớn, hay là vì tiếng khóc của ta quá to.
Lý Diễm thật sự đã tỉnh.
Hắn đưa tay nhẹ nhàng lướt qua khóe mắt ta, khiến ta giật mình ngẩng phắt dậy.
「Khóc cái gì?」Giọng hắn hơi khàn đặc, nghe như có thứ cát sạn thô ráp đang cào xé tim gan.
Ta vốn muốn cười, nhưng không ngờ lại bật khóc lớn hơn.
Nức nở mãi mới thốt nên lời: 「Phu quân, chàng đừng bỏ rơi ta một mình...」
Hắn nhìn ta, ánh mắt âm u khó hiểu, gỡ miếng vải vụn trên trán xuống.
Giống như một tiếng thở dài rất khẽ:
「Trên đời này, kẻ không muốn cô c.h.ế.t, e rằng cũng chỉ có một mình ngươi.」
Ta không hiểu lời hắn nói.
Chỉ thấy hắn từ trong lòng lấy ra một viên t.h.u.ố.c rồi vội vàng nuốt vào.
Chưa kịp để ta hỏi hắn đã uống t.h.u.ố.c gì, lại một tiếng sét khác vang lên.
Ta vội vàng chui vào lòng hắn.
Bạn đang đọc truyện do Lộc Phát Phát dịch hoặc sáng tác. Follow để nhận thông báo khi có truyện mới nhé! Mình sẽ lên tằng tằng tằng đó
Thân thể hắn cứng lại, nhưng lại không đẩy ta ra.
Không biết có phải vì lòng hắn đặc biệt ấm áp không, ta rất nhanh đã ngủ thiếp đi trong vòng tay hắn.
Khi tỉnh lại lần nữa, đã là sáng sớm ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-thai-tu-phi-cua-vi-thai-tu-hung-tan/5047623/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.