6
Lúc nãy hắn đã nhăn mày.
Nhất định là vì ta làm hắn đau.
Hắn dường như không ngờ ta lại hỏi như vậy, nhất thời có chút ngây người.
Sợ hắn tức giận sẽ đuổi ta đi, ta vội vàng ghé sát lại, phù phù thổi hai hơi giúp hắn.
Ngay lúc ta ngẩng đầu muốn hỏi hắn còn đau không, hắn đột nhiên kéo ta ôm chặt vào lòng.
Trong chớp mắt, xe ngựa của chúng ta bị chẻ làm đôi.
Trước mắt nhất thời sáng bừng lên.
Ta vừa định quay đầu nhìn, đã bị tay Lý Diễm ấn vào đầu.
「Chủ tử, người dẫn phu nhân đi trước đi!」Giọng Thanh Sơn truyền đến từ phía sau.
Còn ta chôn trong lòng Lý Diễm, cái gì cũng không thấy.
Chỉ biết Lý Diễm ôm ta nhảy xuống xe ngựa, cứ thế chạy về phía trước.
Gió rít bên tai, ta ngoan ngoãn để Lý Diễm ôm trong lòng, đột nhiên cảm thấy có chút vui vẻ.
Đây là lần đầu tiên Lý Diễm ôm ta.
Trên người hắn mang theo mùi thuốc thoang thoảng, vô cùng dễ chịu.
Không biết đã chạy bao lâu, hắn mới dừng lại trước một ngôi miếu rách, đặt ta xuống khỏi lòng.
Lúc này trời đã rất tối.
Trong ngôi miếu rách trước mặt tối đen như mực, cái gì cũng không thấy rõ.
Ta sợ hãi nắm chặt quần áo Lý Diễm, cùng hắn bước vào bên trong.
「Lúc này mới biết sợ sao?」Hắn rủ mắt nhìn bàn tay đang níu chặt quần áo hắn của ta, ngữ khí dường như mang theo vài phần ý cười.
「Ta, ta không sợ!」
Lời ta vừa dứt, trong góc không biết có thứ gì động đậy.
Sợ đến mức ta vội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-thai-tu-phi-cua-vi-thai-tu-hung-tan/5047622/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.