5
Hắn dường như nghe được chuyện gì đó buồn cười, nhìn khắp một vòng trong xe: 「Ngươi nói xem?」
Ta không biết.
Rõ ràng ta không hề gây ra tiếng động nào.
Ngày xưa chơi trốn tìm với ma ma, ta trốn như vậy trên giường cũng chưa từng bị phát hiện.
Có lẽ là Lý Diễm thông minh hơn chăng.
Ta đưa tay nhẹ nhàng kéo ống tay áo Lý Diễm, khẽ hỏi hắn: 「Chàng đừng đuổi ta đi có được không?」
Hắn rủ mắt nhìn ta.
「Ta rất nghe lời, hơn nữa ta đã rất lâu rất lâu không bị bệnh rồi, lời ma ma nói không phải là sự thật đâu.」Ta vừa nói vừa ngồi xuống bên cạnh hắn, 「Chàng dẫn ta đi Duyện Châu cùng có được không?」
Hắn liếc nhìn quần áo phồng lên vì nhét đồ của ta, trong mắt dường như lấp lánh vài ngôi sao.
「Đi Duyện Châu?」Hắn hỏi ta.
Ta gật đầu.
「Ngươi có biết nếu đi Duyện Châu, ngươi sẽ không còn được ăn những món bánh ngọt thơm ngon này nữa, cũng không mặc được những bộ váy áo xinh đẹp kia nữa không?」
Cái này ta không biết.
Nhưng bánh ngọt nào quan trọng bằng Lý Diễm chứ? 「Không sao.」Ta mím môi, 「Sau này ta sẽ không ăn nữa.」
Hắn đưa tay nhẹ nhàng nâng cằm ta, ánh mắt càng lúc càng trầm: 「Phụ thân ngươi sẽ không đồng ý đâu.」
Ta chớp chớp mắt, hốc mắt đỏ hoe.
「Thật ra ta gạt chàng.」Ta tủi thân mím môi, 「Thật ra phụ thân không hề thích ta chút nào, sau khi nương thân mất, người hầu như không đến thăm ta nữa.」「Ta biết người chê ta quá ngốc, người thích thứ muội thông minh.」
Ta hít hít mũi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-thai-tu-phi-cua-vi-thai-tu-hung-tan/5047621/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.