8
Ta hơi sững người, mới nhớ ra chứng bệnh đau đầu của Lý Diễm.
Suốt dọc đường đi đều bình an vô sự, ta suýt nữa quên mất.
Ta nhét chú mèo con trong tay vào tay Thanh Sơn, cười với hắn: 「Ngươi giúp ta ôm một lát.」
Lợi dụng lúc Thanh Sơn ngây người, ta xách váy chạy thẳng vào.
Trong phòng không thắp đèn.
Một mảng tối đen như mực.
Chỉ có thể nhờ ánh sáng mờ nhạt bên ngoài mà thấy được người đang ngồi sụp xuống ở giữa phòng.
Nghe thấy tiếng bước chân, Lý Diễm ngẩng đầu lên.
Khóe mắt một mảng đỏ như máu, y hệt như ngày hôm đó.
「Phu quân,」Ta chạy đến bên cạnh hắn, 「Ta đến xoa bóp đầu cho chàng đây.」
Nói rồi ta theo lệ vòng ra sau lưng hắn, bắt đầu xoa bóp đầu cho hắn.
Thanh Sơn ôm mèo con đứng ở cửa, vẻ mặt tiến thoái lưỡng nan.
Lý Diễm không nói gì.
Nhất thời trong phòng yên tĩnh đến mức dường như chỉ còn nghe thấy tiếng thở của hai chúng ta.
「Phu quân, hôm nay ta nhặt được một chú mèo con.」Ta vừa xoa bóp đầu hắn, vừa ngẩng đầu nhìn chú mèo con trong lòng Thanh Sơn ở ngoài cửa.
Chú mèo con dường như có cảm ứng, kêu lên một tiếng.
Lý Diễm đang nhắm mắt mới từ từ mở mắt ra, nhìn về phía cửa.
「Mau vào đi.」Ta gọi Thanh Sơn, 「Cho phu quân xem chú mèo con đáng yêu này.」
Thanh Sơn ôm chú mèo con bước vào, trông đặc biệt ngượng ngùng.
Không biết có phải là ảo giác của ta không, hình như ta thấy một bóng người lướt qua ngoài cửa sổ.
Thanh Sơn đi đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-thai-tu-phi-cua-vi-thai-tu-hung-tan/5047624/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.