Thể xác tinh thần giao hòa về sau là một ngày thắng một ngày nồng tình mật ý, chưa phát giác thời gian dần dần qua, đã mùa đông. Đường Đình sai Linh Yến bay đến, trên vuốt chỉ quấn ba chữ: Theo nó đi.
Bảo Hỉ ngồi trong ngực Đông Thủy, đem ba nét chữ nhìn kỹ một lượt, dù sao phiết nại đều hi vọng lấy có thể mở ra phẩm thưởng, "Đông Thủy, đây là nét chữ của ai?"
Đông Thủy trong lòng cuộn lại sự tình, chưa nghe ra trong giọng nói của Bảo Hỉ đầy sùng kính, thuận miệng đáp: "Đường Đình."
"Vừa giấu nhu trong nét chữ, phiêu dật tù mị." Bảo Hỉ tán thưởng nói, "Nghe Diễm Mộc cung của Đường Đình thiên quân trồng rất nhiều hoa -- ài, ngươi làm cái gì!"
Đông Thủy xem xong tờ giấy ki liền giơ tay hóa tờ giấy thành mảnh vụn, trầm giọng uy hiếp, "Hoa nhiều thế nhưng ngươi muốn nhìn cũng không được, trên Thiên Giới, Đường Đình là người đầu tiên muốn lấy Ngọc Phách của ngươi."
Bảo Hỉ nghe ra y là đang ghen tuông, phát giác lên ý xấu, "Nhưng ta nghe nói Đường quân là người ấm áp rất yêu vật.."
"Ngươi cho là hắn không nỡ xuống tay với ngươi sao?" Đông Thủy bóp lấy eo nhỏ của Bảo Hỉ, cào ra một chuỗi cười dài, "Ngươi nghĩ hắn đối ngươi sinh ra tâm tư gì? Hả? Tiểu thạch đầu có ta còn chưa đủ?"
"Đủ rồi đủ! Ngươi đừng cào.. Ha. Haha.. Đông, Đông Thủy.. Chỉ cần một mình ngươi.."
Đông Thủy hài lòng hôn một chút lên gò má của hắn, lần nữa lại đem người thu vào trong ngực, nói: "Đường Đình một thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-phach/184247/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.