Rượu này rất mạnh.
Nhưng đã trong miệng rồi thì cũng đành phải nuốt xuống, Bảo Hỉ chỉ cảm thấy cổ họng như có ngọn lửa bạo liếm.
Đông Thủy lại uống đến vui sướng.
Say liền nhớ đến hồi ức quá khứ, y chợt hỏi Bảo Hỉ có nhớ hay không chuyện lúc hai người còn ẩn cư trong núi.
Hỏi xong lại tự lắc đầu, "Khi đó ngươi choáng đến nặng nề, nghĩ cũng không nhớ ra được bao nhiêu."
Thực sự cậu không thích hợp uống rượu này, còn tưởng rằng chỉ là rượu nồng mà thôi, nhưng chất thuần cay bên trong lại cất giấu chút ngọt.
Bảo Hỉ che lấy yết hầu, trầm trầm nói: "Ngươi nói xem, nói không chừng ta lại nhớ kỹ."
"Ngươi gọi ta mẫu thân."
Có chút ấn tượng.
Nguyên do sự việc là vì một tiểu hài tử đánh bậy đánh bạ đi lạc vào viện tử trong núi của bọn hắn.
Đông Thủy lúc đó đang ngủ trưa, Bảo Hỉ cùng thỏ rừng mắt to mắt nhỏ nhìn nhau.
Cậu còn đang suy nghĩ đây là cái thứ gì, thì chợt nghe phía sau oa oa kêu to, quay đầu thì thấy tiểu hài tử với mái tóc trái đào đứng ngay tại chỗ khóc lớn, "Mẫu thân -- mẫu thân!"
Thỏ rừng răng cửa trên dưới động động, "Chủ thượng, nàng giống như đang bị lạc đường."
Bảo Hỉ ngơ ngác, "..."
"Lạc đường." thỏ rừng giải thích, "Không biết làm sao để về nhà."
"Vậy mẫu thân là cái gì?"
"Là trước khi đi nơi nào, đều phải nói một tiếng với người khác."
Bảo Hỉ thế nhưng, trở về phòng ghé vào bên giường, hướng phía Đông Thủy đang trong lúc ngủ mơ thẳng thừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-phach/184246/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.