Chương trước
Chương sau
Bảo Hỉ giật mình lui lại, suýt nữa đụng vào hàng trúc treo đèn lồng, bị "Ác quỷ" kia kịp thời kéo về.
Khớp xương rõ mồn một trên tay, trên ngón trỏ là một chiếc nhẫn bạc, nối khóa tới cổ tay.
Bảo Hỉ do dự vươn tay ra, chậm rãi giở tấm mặt nạ hung ác kia ra.
Môi mỏng, mũi cao, mắt vàng, mày kiếm, còn có giữa lông mày một hạt kim châu, dần dần từ ngầm ảnh đi vào ánh sáng.
Cậu rốt cuộc tìm được người chính mình muốn tìm.
"Ngươi đã đi đâu?"
"Đi mua mặt nạ cho Tiểu Thạch Đầu a."
Đông Thủy đem mặt nạ đặt lên trên mặt Bảo Hỉ.
Cậu từ hai cái hốc mắt nhìn ra phía ngoài, trông thấy Đông Thủy đang cười đến xán lạn, sinh động vô cùng.
"Dung mạo ngươi đẹp mắt như vậy, ta cũng không thích ngươi để phàm nhân nhìn trắng trợn như vậy."
Đông Thủy tay để lên bả vai Bảo Hỉ, tay vừa trượt dần xuống liền bị cậu đẩy ra.
Tức giận chuyện y một tiếng cũng không nói liền đi.
Đông Thủy cười đùa, "Ta cho là ngươi vẫn đi theo ta, vừa phát hiện không nhìn thấy ngươi, chẳng phải đã lập tức trở về tìm ngươi sao?"
Tiểu Linh thạch vừa tu thành Ngọc Phách đơn thuần cực kì, sinh khí cũng dễ dàng cho qua, một câu giải thích liền hết giận.
Đông Thủy lại tiếp tục ôm bờ vai của hắn, "Gió đêm xuân hoa nở ngàn cây, đi thôi tiểu thạch đầu, nhớ theo sát, chúng ta đi xem pháo hoa."
"Pháo hoa là cái gì?"
"Là!"
Y dựa sát vào tai hắn mà nói khẽ, vội vàng không kịp chuẩn bị một tiếng, dọa Bảo Hỉ giật mình một trận, "Đông Thủy!"
"Là ngươi hỏi ta a."
Đêm đó pháo hoa tỏa kim sắc rất đẹp.
Đỏ tươi xanh biếc xanh thẳm, bên trong sắc thái đầy chói lọi, bên ngoài đều bọc lấy một tầng vàng lấp lánh.
Một đóa tiếp nối một đóa, dưới bầu trời đêm như trăm hoa đua nở.
Bảo Hỉ nhìn đến ngây người, một đôi con ngươi vàng kim rực rỡ nhìn đến không chớp mắt, tay dừng ở giữa không trung, ngốc ngốc cầm bộ mặt nạ ác quỷ kia.
Không chỉ riêng cậu, bách tính toàn thành đều nhìn đến choáng cả mắt.
Năm đó thuyền hàng vận chuyển thuốc pháo hoa tại Kim Lăng xảy ra chuyện, từng thùng thuốc nổ đều bị ướt hết.
Không tài nào có thể phát pháo hoa năm đó, người dân sớm đã thất vọng, sao lại có thể có đến từng đóa pháo hoa đẹp nhường này bắn lên trời.
Hai người chèo thuyền du ngoạn trên hồ, Đông Thủy chuyển ngón trỏ kim giới, hỏi Tiểu Thạch Đầu có thích hay không.
"Thích là cái gì?"
Nào đó là cái gì, câu này là câu cửa miệng của Bảo Hỉ một ngày có thể dùng tới vô số lần.
Đông Thủy có khi dùng đủ thứ lí do loạn thất bát tao thoái thác ứng phó cậu, nhìn cậu nghiêm trang gật đầu, y cười đến xấu xa, giống như giờ phút này. "Thích là.."
Bảo Hỉ ánh mắt nghiêm túc nhìn theo hướng ngón tay của Đông Thủy, hướng từ trong lòng cậu cuối cùng lại chỉ vào Đông Thủy, "Là Đông Thủy."
"Đông Thủy?"
"Về sau người khác nếu có hỏi Tiểu Thạch Đầu thích gì, ngươi liền nói là Đông Thủy."
Bảo Hỉ liền biết mình bị đùa giỡn, lại hỏi một lần: "Đến cùng cái gì là thích?"
"Là nhìn thấy liền vui vẻ." Đông Thủy càng ngày càng sáp lại gần,
"Lúc không thấy người, ngươi liền sẽ nhớ đến, Đông Thủy đang làm cái gì? Đông Thủy khi nào mới trở về? Đông Thủy, Đông Thủy.. Cả trái tim đều là ta."
Bảo Hỉ cũng không lui ra phía sau, ngay dưới mắt Đông Thủy mím môi suy nghĩ, sau đó ngẩng đầu nói chuyện, nhiệt khí đều phả vào cằm Đông Thủy.
"Vậy ta không thích ngươi," Cậu nghiêm túc giải thích, "Có đôi khi ta cũng sẽ nghĩ ngươi nên cách xa ta một chút, giống ngươi như vừa rồi ngươi đã làm ta sợ."
Chuyện đó không tính, Đông Thủy trong lòng tự nhủ.
"Thế ngoài những lúc đó thì sao? Tiểu Thạch Đầu luôn cho rằng ta sẽ bên cạnh ngươi không phải sao?"
"Sẽ a." Bảo vui nói, "Ta chỉ biết mỗi mình ngươi a, ngoại trừ ngươi còn có ai đâu?"
Nên hôn cậu. Đông Thủy sớm đã tính toán ra viễn cảnh đẹp tốt đẹp này, ấn mở chân trời vô số hoa lửa, y liền hôn lên mi tâm Bảo Hỉ.
Cho dù chưa từng kết xuất một hạt kim châu, nguyên thần vẫn tụ vào mi tâm Bảo Hỉ.
Đông Thủy ấn cánh môi xuống, cậu lúc này mới đem người đẩy ra, "Ngươi đã đáp ứng không ăn ta!"
Ta sẽ cố không ăn ngươi.
Là lời mà khi mới gặp nhau Đông Thủy đã hứa.
Lúc Bảo Hỉ vừa hóa hình thì đã thấy Đông Thủy ở bên cạnh.
Do y cảm giác được đỉnh Tuyết Vực sẽ có chuyện lớn xảy ra, ngự mây lao tới, quả nhiên trông thấy một đám mây ngũ thải tường quang lưu động, tới gần liền thấy đỉnh núi bốc lên khói trắng.
Tường thụy dị triệu từng sợi khói trắng quấn quanh, dần dần tụ thành một bóng người.
Đây là một sinh linh mới ra đời chưa từng trải qua một thế luân hồi, thượng cổ linh thạch tại thâm sơn cùng cốc tu luyện vạn năm, bây giờ xuất thế.
Khuôn mặt đầy cậu linh tuệ, vũ tiệp quyển vểnh lên, hai mắt khép kín, ngửa đầu hướng lên trời.
Thuần tịnh vô hại.
Bên trong gió tuyết tán loạn, cậu chậm rãi mở mắt, con ngươi màu vàng rực rỡ, thịnh chở đối thế gian này đầy hữu tình da diết.
Đông Thủy nhìn đến xuất thần.
Tiểu Thạch Đầu học hỏi rất nhanh. Bắt gặp Đông Thủy quần áo hoa lệ, mình lại không mảnh vải che thân, liền khoác tay một cái hóa tuyết thành áo. Một thân trắng thuần hình dáng đến chất vải tương tự như trường bào của Đông Thủy, ngay cả đài quan cũng giống nhau như đúc.
Đông Thủy mỉm cười, hướng cậu đưa tay.
Tiểu Thạch Đầu không hiểu đây là y muốn giúp cậu đi lên.
Cậu cũng đưa tay ra, bàn tay đồng dạng hướng lên trên. Đất rung núi chuyển, cả bầu trời cũng muốn đổ sụp.
Bảo Hỉ bị Đông Thủy đem kéo vào trong ngực, sau đó cả hai cùng rơi vào vực sâu.
Băng tuyết từ bên trên rơi xuống, cậu kinh sợ nhắm mắt ôm sát Đông Thủy.
Hồi lâu nghe được có người bên cạnh thấp giọng: "Tốt rồi, không sao, mở mắt ra."
Cậu cái hiểu cái không. Đông Thủy liền vuốt mí mắt cậu lên.
Bọn hắn đang nằm trên một đám mây mềm mại, nói đúng hơn là Đông Thủy nằm trên mây, Bảo Hỉ thì ghé vào trên người Đông Thủy.
Cậu từ cái tư thế quá mức thân cận đứng lên, quay đầu ngóng nhìn phía Tuyết Vực sụp đổ, ầm ầm.
Đông Thủy cảm thán: "Làm ra động tĩnh lớn như vậy, Yên Phần sẽ đến ngay thôi."
Ngũ thải linh thạch truyền thuyết lưu truyền vạn năm, bây giờ thật sự ứng nghiệm.
Linh Thạch Ngọc Phách, nuốt vào tu vi lập tức tới đỉnh phong.
Đông Thủy vận khí tốt đúng lúc đang ở gần, tới trước một bước, tiên hạ thủ vi cường.
Nếu có thể dùng Ngọc Phách gia tăng bản thân, tên tiểu tử Yên Phần cho dù có mười vạn cái gan hùm mật gấu, cũng không dám lại đối Thiên Giới có một phần mạo phạm.
Tên Đường Đình trong mơ cũng lo rằng trời sẽ sập kia, sẽ không còn làm phiền y nữa.
Thế nhưng là..
Đông Thủy nhìn bóng lưng Bảo Hỉ.
Ngọc Phách nếu như bị hấp thụ thì sẽ không còn hoàn hảo, vậy Tiểu Thạch Đầu cũng phải chết không thể nghi ngờ.
Dưới thân mây nhuyễn phiêu đến du dương bồng bềnh.
Bảo Hỉ mới sinh thần chí dần dần thanh minh, bắt đầu có thể suy nghĩ.
Nhìn mình cách sơn băng địa liệt kia càng lúc càng xa, liền cho rằng là Đông Thủy đã cứu cậu, quay đầu hướng y cười đến sáng lạng.
Đông Thủy ngốc lăng.
Linh động le lói như vậy, chết rất đáng tiếc.
Đông Thủy cùng Yên Phần mặc dù cùng là kim tôn, nhưng hai người tính cách khác biệt quá nhiều. Giờ này khắc này y như đổi thành Yên Phần, vì sao y lại có nhiều ý nghĩ như vậy.
"Đông Thủy." Y chỉ mình, cố ý muốn cho Tiểu Thạch Đầu nói câu đầu tiên khi sơ lâm thế gian, là tên của mình.
"Đông Thủy."
Như nguyện.
Giọng Bảo Hỉ du dương như tiếng đàn, mang theo mấy phần hàn ý từ Tuyết Vực, làm đáy lòng Đông Thủy đều nảy lên thình thịch.
Không khỏi sinh ra một tia yêu thương, y sờ lên gương mặt Bảo Hỉ, gọi: "Tiểu Thạch Đầu~"
Bảo Hỉ lặp lại, ngay cả giọng nói kia đều phỏng theo đến ra hình ra dáng: "Tiểu Thạch Đầu~"
Đông Thủy bật cười, Bảo Hỉ cũng cười theo.
Cậu điểm một cái kim châu giữa chân mày Đông Thủy, lại sờ lên trán của mình, giống như đang hỏi: Ta tại sao không có?
"Kim tôn mới có."
"Kim tôn?"
Đông Thủy trong ngôn ngữ cất giấu tự hào: "Giống như ngươi vậy, đều rất khác biệt."
Gặp Bảo Hỉ là phải dốc lòng để giải đáp, Đông Thủy đang muốn giải thích lại một lần, cậu lại bỗng nhiên như ngộ ra nói: "Đông Thủy là khác biệt."
Ánh mắt cậu đầy chân thành, ngưỡng vọng đến Đông Thủy tâm hoa nộ phóng.
Bỗng y bắt được một tia âm khí.
Yên Phần tới.
Y liền vung tay áo đem Bảo Hỉ cuốn vào trong mây.
Bảo Hỉ nhíu mày muốn đẩy đống mây bao quanh mình ra, hai chân đã không biết tự lúc nào đã đứng vững trên mặt đất.
Đưa mắt nhìn quanh, phố xá trơ trội, bờ ruộng dọc ngang hai bên lúa nước trĩu nặng.
Tay bị ấm áp bao khỏa, cúi đầu xem xét, Đông Thủy đang dắt tay cậu đi.
Bảo Hỉ nhìn chằm chằm mười ngón tay đan xen, ẩn ẩn như nhìn thấy một nghi thức minh ước cổ xưa.
Đông Thủy đã vượt qua cả vạn bụi hoa, những này bất quá chỉ là hạ bút thành văn mà thôi.
Đông Thủy tùy tiện ở nhân gian chọn đại một chỗ đặt chân, đó là một điền viên an nhàn đầy bình yên.
Y mang theo Bảo Hỉ dạo bước theo đường nhỏ vào thôn, nỗi lòng ngàn vạn.
Thiên Giới là nơi không thể về, thiên quân khác nhất định muốn rút Ngọc Phách của Tiểu Thạch Đầu, đành phải tạm lánh ở nhân gian.
"Đông Thủy."
"Ân?"
Bảo Hỉ thần sắc rối rắm, không biết phải dùng từ như thế nào để hỏi y.
May mà Đông Thủy đoán được, trực tiếp đáp: "Vừa nảy Yên Phần tới."
"Yên Phần?"
"Cũng là kim tôn."
Bảo Hỉ có chút mơ hồ, không biết trên đời vốn có hai kim tôn, vẫn đinh ninh rằng: "Đông Thủy là khác biệt."
Đông Thủy trong lòng ấm áp, "Đương nhiên khác biệt, Yên Phần muốn ăn ngươi, ta.."
Y muốn nói "Ta sẽ không", nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng thì "Ăn" còn có một nghĩa khác. Ánh mắt không có hảo ý đặt tại eo Bảo Hỉ nhìn tới nhìn lui một hồi, "Cố không ăn ngươi cũng không biết chừng."
Bảo Hỉ theo bản năng cảm giác được nguy hiểm, muốn rút tay về, Đông Thủy lại khôi phục thần thái hòa nhã, "Yên tâm, Ngọc Phách của ngươi sẽ hảo hảo ở tại trong thân thể của ngươi."
Bảo Hỉ chỉ nói: "Không được ăn ta."
Đông Thủy không đáp lời.
Bảo Hỉ kéo tay y một cái, "Đông Thủy."
"Vậy nếu ta đói bụng thì làm sao bây giờ?"
Hai người đi về phía ngọn núi, xuyên thấu cây rừng cao lớn.
Bảo Hỉ thuận tay cạo xuống một mảnh vỏ cây, đưa tới bên miệng Đông Thủy.
Đông Thủy dở khóc dở cười: "Ta đường đường là kim tôn chi tử, ngươi lại cho ta ăn vỏ cây à?"
Bảo Hỉ ăn thử trước, gặm gặm vỏ cây thô ráp, "Không thấy đói bụng?"
Cậu là linh thạch, làm gì biết đói, còn làm ra dáng đến vậy, làm gương tốt tới khuyên y ăn vỏ cây.
"Được được được" Đông Thủy cười nói, "Ta sẽ không ăn ngươi."
Bảo Hỉ giơ bàn tay đang đan xen với y lên, dùng cái này làm minh chứng, "Không ăn?"
Da trắng như tuyết, song đồng bay kim, đôi môi nhấp nhô một đường chăm chú.
Đông Thủy quỷ thần xui khiến giữ chặt tay hắn, "Trừ phi ngươi nguyện ý."
Lời ra khỏi miệng chính mình cũng thấy ngây thơ đến quỷ dị, nghĩ đến đều bởi vì dung nhan Tiểu Thạch Đầu ngày thường quá cao khiết, như tuyết non trên Tuyết Vực, không pha một chút tạp niệm.
Bọn hắn tại thôn trang ở phương nam vô danh ngây người mấy tháng, lãng tử không quen ăn rau vườn.
Đã nếm đủ món ngon vật lạ, bản tính liền dần dần hiển lộ, nhớ thương đến chốn phồn hoa ở nhân gian.
Chờ Bảo Hỉ thức tỉnh khỏi giấc ngủ hỗn độn, liền kéo Cậu đến phía Bắc Kim Lăng.
Bảo Hỉ xem như biết ăn nói, một chút thiên tính mượn ngôn ngữ hiển hiện ra.
Mơ mơ màng màng lúc là một vật nhỏ nhu thuận, bị Đông Thủy trêu đùa cũng không hiểu là gì cho lắm, thời gian dần dần qua liền cũng thi triển gai nhọn đầy mình, không phải còn có thể tùy ý ranh mãnh đùa bỡn.
Cho nên dưới ánh đèn trong đêm Nguyên Tiêu cậu dùng sức đẩy Đông Thủy, người vì cậu thả pháo hoa đầy trời kia ra, "Ngươi đã đáp ứng không ăn ta!"
Tiểu Thạch Đầu khí lực rất lớn, thuyền nhỏ trái phải lay động. Đông Thủy lui ra phía sau một bước ổn định thân hình, hôn không hôn được, lại bị cậu một chưởng đè tâm xuống.
Đông Thủy chụp lên mu bàn tay của cậu, luồng vào kẽ tay, đan xen kẽ tay như lúc trước, "Tiểu Thạch Đầu, tuy nói là sẽ chờ ngươi nguyện ý, ngươi cũng không thể một điểm ngon ngọt cũng không cho ta đi?"
Còn đang muốn giải thích nói không phải thục sự muốn ăn cậu, thì đã nghe Bảo Hỉ ngữ khí gấp gáp nói: "Ta không ngọt!"
Cậu bị hù dọa một phen, bạch huy ở phía sau như ẩn như hiện, bày ra tư thế muốn tấn công.
Cậu tuy là thượng cổ linh thạch, nhưng tu ra hình người chưa được bao lâu, nếu như muốn đánh cậu sao là đối thủ của Đông Thủy được cơ chứ.
Đông Thủy tà ác nổi lên, trong mắt y đều là cảm giác mới lạ đầy hứng thú, không khỏi nói đùa: "Không ngọt a? Nhưng lần trước ta nếm đến một điểm, rõ ràng ngọt đến muốn mạng."
Tâm Bảo Hỉ một lộp bộp một tiếng, nghĩ Đông Thủy quả thật là vì Ngọc Phách của hắn, nên vừa kinh vừa sợ, lại không giải thích được nổi u uất trong lòng.
Đông Thủy nhìn thần sắc cậu biến hóa, trong lòng cảm thấy buồn cười.
Tiểu Thạch Đầu cùng những nam thanh trước kia quá không giống, không hiểu phong tình cực kì, ngay cả lời tâm tình ngay thẳng như vậy cũng đều nghe không hiểu.
"Đồ ngốc, ngươi thật là cho là ta muốn lấy Ngọc Phách của ngươi sao?"
"Không phải sao?" Bảo Hỉ hỏi, "Vậy ngươi vừa rồi mới làm cái gì?"
"Đang hôn ngươi."
"Hôn là cái gì?"
Đông Thủy nâng tay phải Bảo Hỉ lên, một nụ hôn rơi nhẹ lên mu bàn tay.
"Nha.." Bảo Hỉ nghĩ nghĩ, lại hỏi: "Vậy ngươi tại sao muốn hôn ta a?"
"Bởi vì ta thích ngươi."
"Ngươi trông thấy ta liền vui vẻ?"
Tiểu Thạch Đầu trí nhớ rất tốt, còn nhớ rõ lời Đông Thủy giải thích như thế nào thích.
Đông Thủy cùng hắn mười ngón đan xen, tiện tay đem cậu kéo vào trong lòng, dán lên tai hắn nói: "Đặc biệt vui vẻ."
"Lúc không nhìn không thấy ta, ngươi liền suy nghĩ.."
Đông Thủy nói tiếp: "Nghĩ Tiểu Thạch Đầu đang làm cái gì? Tiểu Thạch Đầu lúc nào trở về? Tiểu Thạch Đầu, Tiểu Thạch Đầu.."
"Cả trái tim đều là ngươi."
Ánh mắt Bảo Hỉ rơi vào hai tay đang đan xen, cái nghi thức minh ước cổ xưa này, liên quan tới vĩnh cửu, liên quan tới duy nhất, liên quan tới ánh mắt tương giao lần đầu tiên nơi Tuyết Vực, khoảnh khắc trời đất sụp lở.
"Cả trái tim, đều là ngươi."
Bảo Hỉ chân tâm chậm rãi lặp lại một lần.
Pháo hoa ngừng, huyên náo trở nên yên lặng, từng hồi chuông chùa vang vọng cả mặt hồ, những vì sao không ngừng lấp lánh tại núi xa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.