Edit: Lựu Đạn
Triệu Tuyết nhất thời kích động, không tự chủ được dùng sức vỗ vai Lăng Vân.
“Ui…” Lăng Vân đau đến nhe răng trợn mắt, ôm vai mình bực bội nhìn Triệu Tuyết “Hai người là đồng đảng hả?”
“Cho đáng, ai bảo nói bậy!” Triệu Tuyết hung hăng trợn mắt nhìn cậu, sau đó cẩn thận mà nhìn chỗ mình mới đập vào, nhỏ giọng hỏi “Đau không?”
“Ừ hừ…” Lăng Vân gật đầu, nhìn Triệu Tuyết đang đến gần mình, trong đôi mắt trong veo kia của côtràn đầy lo lắng và đau lòng, đột nhiên cười một cái trêu chọc: “Tớ biết rồi, sau này không nói bậy nữa, vì thật ra cậu thích đầu quỷ là tớ đây.”
“Cậu….” Triệu Tuyết bị Lăng Vân bất thình lình nói một câu làm nghẹn họng, lực trên tay lại không tự chủ lại hung hăng đánh một cái vào người cậu bạn nói: “Cậu đi tìm chết đi!!!”
“Oái….!!!Mưu sát chồng à…!!!”
“Còn dám nói!!!” Giọng Triệu Tuyết tăng cao mấy độ Db
“Bốp----!”
“Oái----!!!” Trong sân trường quanh quẩn tiếng kêu thảm thiết tận mây xanh của Lăng Vân.
Bên này, Thẩm Mặc Trần túm Đào Tử, không nói lời nào đi thẳng đến cổng trường.
“Chuyện đó…. Chồng ơi….???” Đào Tử cận thận lên tiếng.
“……”
“Cái kia…… honey……???”
“……”
“Tiểu mặc mặc???”
“……”
“Tiểu Trần Trần???”
“……”
T_T……
Ô ô ô…… Thẩm Mặc Trần đều không để ý tới mình……
Đào Tử nhìn bàn tay của mình bị cậu nắm chặt, uất ức cúi đầu.
Rốt cuộc là sao, mỗi lần đều im lặng không để ý đến mình, mình rốt cuộc là sai ở chỗ nào….?
Ai…. Lòng dạ đàn ông… Như kim đáy biển a…
“đi lấy đồ đi.” Thẩm Mặc Trần túm quả đào nhà mình đến cửa phòng bảo vệ, cuối cùng cũng lạnh lùng phun
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-nghech-va-phuc-hac-hoan-hi-tieu-oan-gia/2733266/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.