Edit: Lựu Đạn
Lăng Vân không tự chủ được mà sờ sờ mặt mình còn đau đớn nóng rát, trong lòng lập tức sầu khổ vô cùng, trách không được khi nãy mình đánh nhau với Thẩm Mặc Trần, hoàn toàn không chiếm được chút lợi nào từ cậu ta, thì ta, tên gia hoa này vậy là người học võ.
Thẩm Mặc Trần!! Cậu còn có thể biến thái như vậy sao!!!
Đợi cậu đánh xong bộ La Hán Quyền, trong phòng hoàn toàn yên ắng, vài người dùng ánh mắt kỳ quái nhìn cậu.
Thẩm Mặc Trần lại chẳng chút nào để ý, nắm lấy tay Đào Tử, nói với thầy Tống “Chúng con đi trước, thầy Tống hẹn gặp lại.”
nói xong, người liền biến mất sau cánh cửa phòng giáo vụ.
Lăng Vân cùng Triệu Tuyết thừa dịp thầy Tống còn chưa kịp phản ứng, nhanh chân đuổi theo bọn họ, cũng biến mất trong chớp mắt.
Trong văn phòng chỉ để lại chủ nhiệm giáo dục đang không khép miệng được với vể mặt đầy khiếp sợ.
Triệu Tuyết nhìn vết thương trên mặt Lăng Vân, tuy là muốn cười nhưng cũng cố gắng nhịn xuống, vẻ mặt tràn đầy đau lingf, dịu dàng hỏi cậu “Lăng Vân, cậu không sao chứ?”
Lúc này trong trường cũng không có người, học sinh tan học nên đã về nhà, chỉ để lại học sinh học lớp tự học buổi tối, đang ăn cơm chiều ở nhà ăn hoặc ở mấy quán hàng nhỏ ngoài cổng trường, Lăng Vân cúi đầu, còn đang đắm chìm trong buồn bực vừa rồi, hơn nữa còn nghiêm túc tự hỏi, với đối thủ biến thái như Thẩm Mặc Trần, rốt cuộc có nên kiên trì đối đầu với cậu ta hay không, trong lúc nhất thời liền không chú ý đến câu hỏi của Triệu Tuyết.
“Này, tớ hỏi cậu đó!!” Triệu Tuyết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-nghech-va-phuc-hac-hoan-hi-tieu-oan-gia/2733264/chuong-156.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.