Edit: Lựu Đạn
“Ha, bọn họ là không đánh nhau???” Thầy Tống cúi đầu uống nước, ngẩng đầu lên nhìn, rất có hứng thú mà nhìn Lăng Vân nói “ Vậy bọn họ làm gì? Luận bàn võ công hả?”
“Cái này…” Triệu Tuyết bị thầy hỏi nói không thành lời, quýnh quáng cả lên, giải thích lung tung “Chúng con là tập luyện cho tiết mục năm sai, sang năm…. Sang năm tụi con muốn tặng cho đàn em bài biểu diễn võ thuật Thiếu Lâm! Đúng!!! chính là võ thuật Thiếu Lâm!!
“Võ thuật Thiếu Lâm??” Thầy Tống không vội không vàng, nuốt nước trong miệng xuống, nhìn vẻ mặt cầu xin của Triệu Tuyết, nhàn nhạt cười nói “Triệu Tuyết, con là nói giỡn với thầy hả? Hai người bọn họ nếu bây giờ, một người có thể đánh ra được một bộ quyền Thiếu Lâm Tự, thầy lập tức liền tha cho mấy đứa, cũng sẽ không truy cứu chuyện này nữa!”
“….” Vẻ mặt Triệu Tuyết liền uể oải, cô cũng chỉ là thuận miệng nói thôi, trong hai người họ sao có thể có người biết võ Thiếu Lâm đâu, cô biết Lăng Vân từ nhỏ chỉ học đàn, sớm thi qua cấp mười, đối với đánh đấm này nọ căn bản không có hứng thú. nói là cần bảo vệ đôi tay thật tốt, chỉ là không thể nghĩ được hôm nay lại đánh nhau với Thẩm Mặc Trần.
Còn Thẩm Mặc Trần, cả trường ai mà không biết, cậu ta chưa bao giờ học giờ thể dục, có cho là đi học thì cũng chỉ là ngồi phơi nắng bên cạnh sân thể dục thôi, càng không thể nào sẽ biết được bài quyền Thiếu Lâm đâu.
Ai….thật là vô vọng a….
Triệu Tuyết thở dài một hơi….
Lại không nghĩ đến, Thẩm Mặc Trần vốn luôn không hé môi bây giờ lại nhìn thẳng vào mắt thầy Tống, hờ hững hỏi “Lời này thật không?”
“Hả?” Thầy Tống rất ngoài ý muốn mà ngẩng đầu nhìn Thẩm Mặc Trần,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-nghech-va-phuc-hac-hoan-hi-tieu-oan-gia/2733262/chuong-155.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.