Edit: Lựu Đạn
“anh đã đồng ý với em rôi!!!” Đào Tử đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thẳng Thẩm Mặc Trần nói vô cùng hợp lý hợp tình: “Ở thành phố N anh không chịu ngủ chung với em, nói là sợ ảnh hưởng đến chuyện thi cử ngày hôm sau, anh nói chờ khi về nhà sẽ ngủ với em!!”
“….” Thẩm Mặc Trần rất là cạn lời mà nhìn cô, chuyện này mà cô cũng nhớ rõ đến như vậy, bây giờ rốt cuộc là mình nên nổi giận hay nên vui vẻ đây?
Nhân lúc Thẩm Mặc Trần đang thất thần, Đào Tử nhanh nhẹn len người vào trong, sau đó nhào lên giường cậu làm một chứ “Đại” thật to.
Ai… Thẩm Mặc Trần hết cách đành thở dài, lắc lắc đầy, đem cửa ban công đóng lại, đi vào phòng.
Quả đào nhỏ của cậu lăn lộn mấy vòng trên giường cậu, mới mơ hồ nhớ đến chuyện nào đó, đột nhiên ngồi dậy, nhìn Thẩm Mặc Trần đầy tò mò hỏi: “Đúng rồi, chồng ơi, anh sao lại biết võ Thiếu Lâm vậy?”
“anh không biết.” Thẩm Mặc Trần nhìn qua quả đào nhỏ ngu ngốc đăng chiếm đoạt giường của mình một cái, chậm rãi đi đến bàn học ngồi xuống ghế, nhàn nhàn trả lời.
“A??? anh không biết??” Đào Tử mang vẻ mặt ngạc nhiên nhìn cậu: “không phải vừa rồi ở phòng giáo vụ, anh biểu diễn cho thầy Tống xem sao?”
“Ừ…” Thẩm Mặc Trần nheo nheo đôi mắt nhìn Đào Tử, trong đôi mắt đẹp loe lóe tia sáng đầy nguy hiểm, giọng nói đầy dụ dỗ: “Muốn biết không?”
“Có!!!” Đào Tử gập đầu như giả tỏi, hoàn toàn không để ý đến nguy hiểm đang đến gần.
“Lại đây!!!” Thẩm Mặc Trần đưa tay ngoắc ngoắc cô.
Lại nữa rồi… Lại cái tư thế gọi chó con….
trên đầu Đào Tử chảy moog hôi to như hạt đậu, thở dài, chỉ đành nghe lời đi đến trước mặt cậu.
Chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-nghech-va-phuc-hac-hoan-hi-tieu-oan-gia/2733268/chuong-158.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.