Chỉ thấy một đội ngũ quân lính ngăn lại. Người trên ngựa đến đúng là Tứ Vương gia đương triều – “Cảnh Tương”.
Thấy y phong trần mệt mỏi, lăng la tơ lụa trên người đã muốn phủ một lớp tro bụi, xem ra là do chạy một ngày một đêm mà thành.
Bất quá, điều này không mảy may có thể che dấu khuôn mặt anh tuấn của y. Trên khuôn mặt vẫn hiện ra chút khẩn trương.
Y không đợi hạ nhân thông báo, đã giục ngựa vọt tới ngoài xe ngựa của tướng quân.
“Trần tướng quân?”
“Ồ, là Tứ Vương gia a. Bổn tướng quân thân thể có chút không khỏe, không tiện nghênh đón.” Thanh âm lạnh lùng không mang theo cảm tình, nhưng cẩn thận lắng nghe lại có pha chút sợ hãi.
Cảnh Tương nhíu mày, không nghe nói lần này có bị thương a? Sao vậy? Đây là?
Y nở nụ cười.
“Nếu đã vậy, không bằng bổn vương cùng tướng quân ngồi chung một xe ngựa đi.”
“Không, không cần, Vương gia thân phận tôn quý, thuộc hạ cuokhông thể vượt qua.” Thanh âm rõ ràng trở nên kinh hoảng.
“Tướng quân cùng bổn vương còn phải tính toán sao?”
Vén rèm lên, Tứ Vương gia kích động tiến vào trong trướng.
“Quả nhiên.” Sau khi Tứ Vương gia nhìn đến Trần tướng quân bị điểm huyệt không thể động đậy liền lộ ra tươi cười hài lòng.
“Ngươi..... ngươi..... ngươi đừng lại đây.” Trần Đại tướng quân rốt cục không chịu nổi ánh mắt nóng bỏng của Tứ Vương gia hoảng hốt la lên.
“La đi, la đi, ngươi la rách cổ họng cũng không ai tới cứu ngươi. Hắc hắc.” Tứ Vương gia cười gian đưa tay hướng hắn.
Tiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-lu-biet-truy/43754/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.