Người nọ mỉm cười, trong mắt tràn đầy ý cười, “Phạch!” Thu chiết phiến lại, nói: “Tiểu sư đệ, xem ra ngươi không biết ta!”
“A?” Dương Phi Lăng choáng váng.
“Ha hả, sao sư phó lại không nói cùng ta, tiểu sư đệ đáng yêu như vậy chứ?” Trần tướng quân sờ sờ đầu người đã muốn thạch hóa, sau lại nhéo nhéo mặt, ân, cảm giác không tồi.
“Ngươi, ngươi làm gì? Ngươi rốt cục là ai, dám giả mạo đại sư huynh của ta!” Dương Phi Lăng rốt cục phản ứng lại, nhảy dựng lên, cho tới bây giờ hắn thế nhưng chưa từng nghe sư phó nói qua mình có một tên đại sư huynh.
“Ha ha, ngươi cũng không cần phản ứng mạnh như vậy chứ.” Trần tướng quân mỉm cười khanh khách.
Dương Phi Lăng sửng sốt, cảm thấy tướng quân này cười rộ lên cũng rất đẹp, lại nghĩ đến ta sao còn vào lúc này để ý mấy thứ linh tinh này, đang chuẩn bị ra tay đánh người.
“Đừng vội động thủ, ngươi hẳn là biết hậu viện của sư phó có một mảnh rừnng phong chứ? Phía trước có một dòng suối nhỏ phải không? Phía trước nữa chính là đoạn nhai đúng không? Trên tảng đá sư phó còn khắc một tên gọi ‘Đoạn trường nhân tại thiên nha’? Đúng hay không?” Liếc mắt nhìn một cái nhìn ra tiểu sư đệ có xu hướng động thủ, Trần tướng quân vội vàng nói, ánh mắt còn nháy a nháy giống như hồ ly trộm được thịt vậy.
Dương Phi Lăng kinh ngạc mở lớn miệng, không thể tin được. Hắn! Hắn như thế nào biết được.
Không để ý đến điệu bộ của tiểu sỏa qua1 trước mắt này,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-lu-biet-truy/43753/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.