Chuyện kể rằng, sau khi Dương Phi Lăng rời khỏi Thanh Liên giáo, lần đầu tiên nhìn thấy thế gian phồn hoa, tiêu sái kia, đã sớm đem tất cả mọi chuyện quăng ra sau đầu, thật cao hứng* chơi đùa! Tiểu Lỗi Tử bận đi theo sau mông hắn trả tiền, trả đến tay cũng mỏi nhừ.
(*: nguyên văn “bất dịch nhạc hồ”, nhưng sao ta tra google bảo là sai chính tả, phải là “bất diệt nhạc hồ” nghĩa là thật cao hứng, khoái trá, việc phát triển đến một mức độ vượt qua dự đoán, mọi người thấy sai thì đóng góp ý kiến cho ta nha.)
“Giáo chủ..... Không, thiếu gia, ngươi chậm một chút, được không?” Tiểu Lỗi Tử ở đằng sau thở hổn hển la lên, tiếng kêu la chìm ngập trong biển người.
“Di, Tiểu Lỗi Tử? Lúc bổn thiếu gia dạy ngươi võ công có phải lười biếng hay không?!” Dương Phi Lăng rống giận, nếu như bỏ qua việc hắn đang bị lão bản tiệm ngọc khí bắt lấy cánh tay. Hiện tại hắn quả thật mười phần giống như một chủ tử.
“Tiểu tử, tưởng không trả tiền mà lấy đi, có vẻ không phù hợp a!” Lão bản tiệm ngọc khí vuốt hai bên ria mép, lộ ra hung quang.
“Không, không phải, ta, tiểu tư của ta không biết chạy đi đâu rồi, ta, ta bây giờ liền đi tìm hắn đến trả tiền.” Dương Phi Lăng muốn vùng ra thứ đang gắt gao chế trụ hắn kia, ngón tay kia không tự giác khẽ sượt qua làn da của hắn, a, có chút mờ ám.
“Làm gì có chuyện tiên nghi như vậy.” Lão bản kia gương mặt nhanh chảy nước miếng sáp đến gần hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-lu-biet-truy/43752/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.