“Ùng ục.” Dương Phi Lăng tủi thân vuốt ve bụng mình.
Hiện tại hắn rất đói, nghĩ đến đói, hắn làm lạc Tiểu Lỗi Tử. Hơn nữa điểm tâm mang theo lúc trốn từ xe ngựa của đại sư huynh đã sớm ăn sạch. Quên mất thuận tay đem theo ít ngân lượng.
Nhìn thấy đống màn thầu nóng hổi nghi ngút, hảo đói.
Dương Phi Lăng đáng thương miễn cưỡng nhìn.
Động thủ cướp sao? Không được, ta đường đường là giáo chủ đứng đầu một giáo, không thể làm ra loại chuyện này.
“Ùng ục..... ùng ục..... ùng ục.....” Bụng thẳng thừng xướng lên vườn không nhà trống.
Một cái màn thầu đưa tới trước mặt. Mặt trên trắng trắng mịn mịn có một tiểu hồng điểm.
“Đói bụng không? Cho ngươi.”
Lắc đầu, ra sức lắc đầu.
“Như thế nào ngươi không đói bụng??”
Dương Phi Lăng khó hiểu nhìn lần lượt từ màn thầu đến người, cắn răng nói: “Ta không ăn những thứ cúng cho người chết.”
“Gì? Những thứ của người chết. Nào có?”
Chỉ vào tiểu hồng điểm trên màn thầu,
“Đây nè, có hồng điểm gì đó không phải cúng cho người chết sao?”
.....
.....
“Ha ha..... Tiểu tử ngươi rất đáng yêu. Đây a! Chỉ là một loại biểu tượng của bánh mỳ nơi này chúng ta làm thôi. Ngươi cũng quá buồn cười.” Người nọ cười không ngừng lại được.
Dương Phi Lăng không ngừng nói với chính mình, bình tĩnh, bình tĩnh. Xúc động là ma quỷ, phải rút ra giáo huấn.
Chỉ có thể trách, hàng năm khi Thanh Liên giáo tế tổ, Tiểu Lỗi Tử kia hấp màn thầu đều có tiểu hồng điểm. Do đó tiểu giáo chủ này liền hiểu lầm, hơn nữa bình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-lu-biet-truy/43755/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.