Từ ngày đó, ta ngày càng trầm lặng.
Đối diện với Phụ mẫu và Đại ca, ta cố gắng giữ nụ cười.
Cố gắng giữ khoảng cách với Nhị ca và Tam muội, đừng để họ nhìn thấy ta mà phiền lòng.
Ngoài việc cảm thấy có lỗi với cả nhà, ta còn tự thấy hổ thẹn với Công Tôn Việt, sang năm ta và hắn sắp thành thân.
Ta thích hắn, vì hắn chưa bao giờ gọi ta là "kẻ ngốc", nghe người khác nói ta ngốc, hắn còn ra tay đ.á.n.h lại hộ ta.
Hắn cũng không cười bức tranh phượng hoàng ta vẽ giống như con gà rừng bị cháy, hay cười ta không học thuộc được những thiên kinh vạn quyển.
Tính tình hắn rất tốt, cũng rất kiên nhẫn.
Khi Khương Chỉ Nhu vẽ tranh, hắn sẽ cùng ta ngồi bên cạnh xem, cả ngày không thấy phiền.
Hắn còn chỉ điểm cho Chỉ Nhu vài câu, Chỉ Nhu cười vui vẻ, ta cũng vui lây.
Nhưng ta càng yêu Phụ thân và người nhà, càng thấy có lỗi với họ hơn.
Sau khi đi thêm một tháng, chúng ta đến Nhai Châu.
Theo quy củ, nam t.ử bị điều đến khu mỏ lao động, nữ t.ử thì cày cấy trồng trọt.
Làm việc từ giờ Mão đến giờ Tuất.
Cả nhà ta chỉ được chia cho hai gian nhà tranh rách nát. Mỗi ngày sau khi làm việc trở về, còn phải dọn dẹp nơi ở.
Ta tự thấy áy náy, chủ động gánh vác phần lớn công việc.
Nhai Châu ẩm thấp nóng nực, ban ngày mặt trời rực rỡ, có thể lột đi một tầng da người.
Ta đưa áo ngoài cho Tam muội, nàng ta xưa nay sợ nóng nhất, khu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-hay-khong-ngoc/4891173/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.