Ta càng siêng năng hơn trước, mỗi ngày chỉ ngủ hơn một canh giờ.
Ta gánh phần việc của Mẫu thân và Tam muội, còn học theo các phạm nhân khác đi hái thảo dược.
Ta vốn chậm chạp, phải học rất lâu.
Nhai Châu bạt ngàn hoa cỏ cây cối, đủ cho ta hái.
Ta dùng thảo d.ư.ợ.c đổi lấy t.h.u.ố.c trị thương và thức ăn.
Thuốc trị thương ta đưa cho Tam muội, sợ Mẫu thân biết là ta cho sẽ không chịu dùng, ta đành cầu Tam muội giữ kín.
May thay, nàng ta vì sức khỏe Mẫu thân nên đồng ý.
Thức ăn ta không dám lấy ra công khai, lén lút trộn vào bữa cơm hằng ngày.
Sai dịch hay cướp đồ, ta đã tận mắt thấy chúng đè một nữ phạm nhân xuống đất, giật lấy cái vòng cổ trên cổ nàng.
Đó là một đêm khuya, ta gặp khi đang làm việc ngoài ruộng. Tên sai dịch lôi nữ phạm nhân từ xa đến, cưỡi lên người nàng, còn ta đang tưới nước trên bờ ruộng.
"Ai đó?"
Ánh mắt độc địa như rắn của hắn nhìn chằm chằm ta, rồi hắn chợt cười:
"Thì ra là nàng ngốc , phần việc còn lại không cần làm, về đi."
Ta mừng rỡ khôn xiết, xách thùng gỗ quay bước.
Khi đi ngang qua chúng, ta thoáng thấy ánh mắt tuyệt vọng của nữ phạm nhân, nàng nằm thẳng đơ như một con cá c.h.ế.t trên đất.
Tên sai dịch vén áo nàng, những ngón tay dơ bẩn chạm vào.
Ngày hôm sau, nữ phạm nhân ấy hóa điên.
Tên sai dịch nhốt nàng trong lều nghỉ, thỉnh thoảng lại quất vài roi.
Mẫu thân đã đỡ hơn nhiều, Khương Ngọc Nhan trở lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-hay-khong-ngoc/4891174/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.